"Nghỉ ngơi , nó thì cần nghỉ ngơi cái gì chứ, đại tẩu chị , núi Minh Xuyên đẩy Thấm Nhi xuống thâm cốc, hại Thấm Nhi suýt chút nữa c.h.ế.t trong miệng của quái thú màu bạc ?" Khuôn mặt Thẩm Thủ Nghĩa trầm xuống . ...
"Cái gì, thật sự quái thú xuất hiện !" Nghe đến đó, mặt Thẩm lão thái và Thẩm Láy thị đều lộ biểu tình hoảng sợ.
"Mày bậy, nếu thật sự quái thú xuất hiện, thì đứa chết... Tứ nha đầu thể còn ở đây chứ." Thẩm Lý thị hồi phục tinh thần thật nhanh, chỉ Thẩm Bích Thấm lớn tiếng gào lên.
"Đó là bởi vì cháu gái mạng lớn, còn việc tam đường ca đẩy cháu xuống thâm cốc , thì để đây hỏi một chút sẽ ." Thẩm Bích Thấm lên phía vẻ mặt bình tĩnh .
"Việc ..."
Thẩm Lý thị do dự, cuối cùng thì cầu cứu về phái Thẩm lão thái, tính tình của con trai bà hiểu nhất, chừng chuyện đúng là sự thật!
"Mẹ!" Thẩm Thủ Nghĩa Thẩm lão thái cơ hội, chằm chằm bà , thanh âm trầm thấp gọi một tiếng.
"Đi, gọi Đại Lang đây." Thẩm lão thái chuyện hôm nay khả
năng cứ như mà bỏ qua , nên chỉ thể bảo Thẩm Lý thị gọi .
Thật bảo Thẩm Lý thị gọi bà cũng tính toán, nếu Thẩm Ninh Viễn chuyện gì thật, thì Thẩm Lý thị cũng thể đưa biện pháp cho Thẩm Ninh Viễn.
Thẩm Bích Thấm hiểu rõ bàn tính của Thẩm lão thái, nhưng trong lòng nàng kế sách, cũng sợ Thẩm Ninh Viễn nhận!
"Tam ca ca, đến nhà A Phúc và Hổ Tử, là bà mời bọn họ đến đây"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-59.html.]
Thẩm Bích Thấm dặn dò Thẩm Kỳ Viễn bên cạnh.
"Được." Gật gật đầu, Thẩm Kỳ Viễn liền chạy nhanh như bay ngoài.
Qua chừng thời gian một chén nhỏ, Thẩm Ninh Viễn và Thẩm Lý thị
mới chậm rì rì từ trong phòng .
"Minh Xuyên, cháu thật cho thúc , cháy đẩy Thấm Nhi xuống thâm cốc , nếu cháu thật, hơn nữa xin Thấm Nhi, nhị thúc sẽ tha thứ cho cháu."
Đối với Thẩm Ninh Viễn, Thẩm Thủ Nghĩa vẫn luôn coi là con ruột mà yêu thương, ngay cả bây giờ, vẫn như cũ kiên nhẫn hòa giải cho Thẩm Ninh Viễn một con đường, hy vọng thể nhận thức sai lầm của bản .
"Không ! Cháu ! Là quái thủ đuổi bệnh nha đầu đó xuống thâm cốc, cháu hề liên quan." mà, đối với một mảnh khổ tâm của Thẩm Thủ Nghĩa thì Thẩm Ninh Viễn ơn, chút do dự liền mở miệng phủ nhận.
Đối với Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Ninh Viễn vẫn khinh thường ông.
Cậu cảm thấy nhị thúc là một kẻ ngốc, rõ ràng chỉ cần đậu tú tài thì thể thăng chức nhanh, nhưng mà chính ông tình nguyện trở về một nông dân, còn bà nội sai sử đủ thứ, sống giống như một nô tài , yếu đuối năng lực chẳng giống một nam nhân chút nào, dại dột chết.
Trong lòng khinh thường, nên đối mặt với Thẩm Thủ Nghĩa sợ hãi chút nào. "Nghe thấy , là quái thủ đuổi theo tứ nha đầu, liên quan gì đến Minh Xuyên của chúng ." Thẩm Ninh Viễn xong, Thẩm Lý thị liền lên tiếng bảo vệ , còn hung hăng trừng mắt Thẩm Bích Thẩm một cái.
Cái đứa quỷ gian xảo , từ lúc nàng hết bệnh thì chính vẫn luôn cho thế động, ăn một chút nào thì thôi, còn ăn đánh, tại đứa tiện nha đầu đáng c.h.ế.t quái thú ăn chứ!
"Cha, con thề với trời, nếu con dối một câu nào, thì trời sẽ đánh thiên lôi, c.h.ế.t tử tế! Được , Thẩm Ninh Viễn đến lượt đó." Thấm Bính Thẩm nâng bàn tay lên, thần sắc bình tĩnh một lời thề độc, khi khóe môi câu lên, lạnh về phía Thẩm Ninh Viễn.