Mới cất đồ xong thì âm thành mở cửa quen thuộc liền truyền đến, theo đó ánh nến cũng lập tức tắt, hai mắt Thẩm Bích Thấm trừng lớn, cơ thể cũng cứng đờ và theo bản năng đầu .
Quả nhiên, một ảnh tuyệt thế một nữa xuất hiện bên cửa sổ, cơ thể trắng ngọc, mắt phượng nhếch lên, chỉ như , yên tĩnh nàng.
"Ngươi... Ngươi..."
Thẩm Bích Thẩm cả kinh nên lời, chuyển thế đầu thai xong biến mất, vì đột nhiên xuất hiện, còn là dịp tết!
"Phu nhân, lâu gặp, nhớ Vi phi ." Âm thanh nhàn nhạt gợn sóng, chỉ là lời khiến tự giác mà suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến Thẩm Bích Thẩm thì Mộ Dung Húc liền cảm thấy tim cách nào đập bình thường trở , nhớ, nhớ nàng, bởi mới đến nhà, quần áo xong thì liền lập tức tìm Thẩm Bích Thẩm. "Um..."
Nhìn thấy nam tử yêu nghiệt từng bước đến tiếp cận đến gần , Thẩm Bích Thẩm cảm thấy bản đang mà dường như so với còn khó coi hơn.
"Thật sự?"
Lúc , cơ thể cao lớn của nam nhân đến mặt nàng, theo tầm mắt từ cao xuống liền dừng ở đỉnh đầu nàng, theo đến cùng còn một mùi hương hoa lan lành lạnh thoang thoảng quanh mũi nàng.
Ngửi thấy mùi hương , suy nghĩ của Thẩm Bích Thẩm vô cùng rối loạn, nội tâm khỏi cảm thán một chút, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dù cho thành quỷ mà vẫn còn mùi hương như !
"Phu nhân suy nghĩ gì ?"
Đột nhiên, Thẩm Bích Thẩm cảm thấy cằm lạnh , một ngón tay bạch ngọc liền dừng ở cằm nàng, khuôn mặt khuynh thế tuyệt mỹ cũng lập tức xuất hiện mắt.
Ở cách gần như , Thẩm Bích Thẩm còn thể cảm nhận thở sạch sẽ lạnh lẽo của đối phương.
Ngay đó cẩn thận lạc trong cặp mắt phượng thâm túy , Thẩm Bích Thấm cảm thấy cả chấn động, trái tim đang đập cũng ngừng tăng tốc độ.
"Không... Không gì, ha ha a.." Ngay khi hồn trở , Thẩm Bích Thấm liền vội vàng cắn đầu lưỡi của , tự khiến thanh tỉnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-599.html.]
Thẩm Bích Thấm Thẩm Bích Thấm, mỹ nhân chỉ thể thưởng thức, mắt ngươi chính là một con quỷ, ngươi còn lập trường , hơn nữa, ngươi cũng một đống tuổi , còn thể hoa si như nữa!
"Ồ? Không ?"
Tiếng dứt, Thẩm Bích Thấm liền tên quỷ mắt phát một tiếng thở dài, âm thanh vô cùng phiền muộn, vẻ mang theo sự u oán vô hạn,"Đã lâu gặp như , mà phu nhân từng nhớ đến vi phu ?"
Thanh âm thanh đạm như gió, nhưng Thẩm Bích Thấm tựa hồ mang theo ý lạnh vô hạn, nàng khỏi rùng .
"Không... Không , nhớ, nhớ, nhớ ngươi." Thẩm Bích Thấm vội vàng gật đầu, biểu thị thành ý của .
"Như thế là , vi phu cũng nhớ phu nhân, phu nhân thể nhớ vi phu chứ.
Nghe , 'quỷ' mắt mới hài lòng gật gật đầu, đó nhích mặt gần một chút, nhẹ giọng , Vi phu cảm nhận phu nhân nhớ nên mới đến đây, ngay trong lòng phu nhân vi phu mà."
Nghe , Thẩm Bích Thẩm đột nhiên nghĩ đến việc , nhất thời hối hận xanh ruột, nàng vô duyên vô cớ nghĩ đến cái gì!!!
Trong lòng , trong lòng mới quỷ!
"Ha ha..."
Lúc , ngoài gượng, Thẩm Bích Thẩm còn gì, tự tìm đường c.h.ế.t chiêu hồn đến đây, nàng còn thể cái gì?
"Nếu phu nhân nhớ , chẳng nên tỏ vẻ ?"
Đột nhiên, bàn tay to của 'quỷ' mắt thu , Thẩm Bích Thẩm phát hiện cuốn một ôm lạnh lẽo.
Nếu ngày thường dám ăn đậu hủ của nàng như , Thẩm Bích Thẩm tất nhiên lời nào sẽ quật vai quăng ngã đối phương, nhưng hôm nay đối tượng là 'quỷ', Thẩm Bích Thẩm thật sự can đảm chọc tức đối phương, chỉ thể cương thể cưỡng bách duy trì sự bình tĩnh.
"Cái... Tỏ vẻ cái gì?"