Chỉ là Thẩm Bích Thấm  thể  thừa nhận, trong  thời gian nàng khổ sở nhất, ngoài Mộ Dung Húc bầu bạn với nàng nhiều nhất, kỳ thật chỉ  'quỷ'   từ nơi nào đột nhiên xuất hiện.
Mỗi đêm  đều sẽ tới bồi nàng, nàng  cảm giác, lúc đầu còn  chút kháng cự với , nhưng  đó, kỳ thật nàng  quen   bạn.
Khoảng thời gian mà trái tim nàng trống rỗng và lạnh giá nhất,  là  cùng nàng vượt qua từng đêm dài, khiến nàng từ mất ngủ chuyển sang  thể ngủ yên, tất cả những điều  đều do  mang đến.
"Ai..."
Thẩm Bích Thẩm khẽ thở dài một cái, khóe miệng nổi lên một tia  khổ.
Cảm tình  lừa  , nàng hẳn là  quỷ phu tiện nghi  cho động tâm , chỉ là, vì  ông trời luôn đùa cợt tình cảm của nàng như thế, đối với Quý Hiên Dật, bọn họ  duyên  phận, đối với quỷ phu  càng như ,  quỷ  chung đường.
Có lẽ, nàng  chú định tình cảm  thể viên mãn.
Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu(*), nếu thực sự là định mệnh sẽ cô độc một ,  thì hãy dùng tất cả  thứ để bảo hộ những   yêu thương, nàng   nhiều   và bạn bè yêu thương  trong cuộc đời , nàng   mãn nguyện.
(*)Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu: Thứ  thuộc về  ắt sẽ là của , thứ  thuộc về   cố  cũng chẳng .
Mùng một Tết năm nay, Thẩm trạch đặc biệt náo nhiệt.
Lâm Bác Văn là phu tử duy nhất trong thôn, còn dạy miễn phí cho hài tử, tất nhiên  các thôn dân  cảm kích, sáng sớm cha  những hài tử đó  mang theo lễ vật tới cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-601.html.]
Thôn dân cũng  giàu , đồ vật mang đến cũng  đắt tiền, chẳng qua là một ít đường đỏ, trứng gà, trong nhà dư dả chút còn mang theo thịt, mấy thứ  đối với Thẩm gia hiện giờ thật sự bình thường, nhưng đối với những thôn dân  là thứ quý giá nhất trong nhà.
Bởi  Lâm Bác Văn  hề cảm thấy tủi , khuôn mặt vui sướng nhận lấy tất cả, những lễ vật  theo quan điểm của ông còn trân quý hơn bất kỳ bảo vật nào.
"Lâm... Lâm phu tử, yêm... Nhà yêm nghèo, đây là trứng gà yêm tích cóp nửa tháng, hy vọng ngài nhận lấy." Lưu quả phụ cúi đầu,  chút ngượng ngùng đưa giỏ tre trong tay.
Trong chiếc rổ tre cũ nát  sáu quả trứng,  quả trứng  bao phủ bởi lớp quần áo cũ,  thể thấy chủ nhân  nâng niu những quả trứng .
Lưu quả phụ đầu vẫn luôn chôn đến thấp thấp,  dám  tới   ánh mắt, bởi vì nàng sợ hãi  đến khinh thường cùng khinh thường ánh mắt.
Trong nhà nàng nghèo, hiện giờ còn thiếu tiền thuế của Thẩm gia, cho nên đồ vật  nhất  thể lấy  chính là trứng gà, trứng gà  do chính con gà mái già gần như  thể đẻ trứng nhà nàng sinh , tích cóp hơn nửa tháng mới chỉ  sáu cái, nàng lấy hết.
Nhìn thấy  khác cầm bao lớn bao nhỏ đồ vật, Lưu quả phụ vẫn cảm thấy  ngượng ngùng, đồ vật của nàng thực sự quá mức khó coi.
"Trứng gà, đây chính là thứ ."
Nhìn thấy đồ vật trong rổ, Lâm Bác Văn mỉm  nhận lấy, thần thái tự nhiên "Năm đó con rể  vẫn  đón  đến đây ở cùng,  cũng  kham khổ, đừng  trứng gà, ăn cơm nó cũng khó,  thể tích cóp nhiều trứng gà như   dễ dàng , thật là phí công sức của ngươi ."
"Không... Không thể nào, nếu   phu tử, hài tử nhà yêm cũng  thể  chữ, nhà yêm nghèo  kham nổi trường tư, ngài chính là ân nhân của nhà yêm, trứng gà   tính là gì."
Nghe xong Lâm Bác Văn , Lưu quả phụ vội vàng lắc đầu xua tay, nhưng cảm giác hổ thẹn vốn   giảm xuống, thậm chí còn âm thầm dâng lên một cảm giác tự hào.
 , nàng là một quả phụ mất  trượng phu,  thể nuôi dưỡng hài tử, chiếu cố cha  chồng, còn  thể tích cóp trứng gà, nàng vốn dĩ là  lợi hại.