Dân chúng bình thường   quyền  cưỡi ngựa chạy băng băng ở bên trong thành, cho nên khi đến cửa thành Thẩm Bích Thẩm  xuống khỏi lưng ngựa, may mà vị trí của cửa hàng  cách cửa thành quá xa, vì  thật  việc  cũng   vấn đề gì lắm.
Để dây cương ở  cổ Liệt Diễm , một  một ngựa liền một  một    trong thành.
Thẩm Bích Thấm đến huyện thành tất nhiên là vì sắp mở cửa hàng ở đây, Trương sư phó là một   thành khẩn,   quan tâm đến việc của nàng, hôm nay mới là mùng bốn, mà cũng  dẫn theo mấy  thợ thủ công đến  công.
Người ngoài   cũng để tâm như thế, Thẩm Bích Thẩm  chủ tất nhiên cũng  chăm chỉ hơn, bởi  nên nhiều ngày nay cả Thẩm gia cũng chỉ  một  Thẩm Bích Thẩm  nhàn nhã.
Cũng   cách nào nữa, của hàng  là do Thẩm Bích Thẩm nghĩ , cho nên mấy  Thẩm Thủ Nghĩa căn bản    như thế nào, mặc dù cũng  hỗ trợ cũng  thể giúp , cuối cùng cũng chỉ  thể để một  Thẩm Bích Thấm một   xử lý.
Liệt Diễm vẫn luôn là một con ngựa cực kỳ thông minh, bởi  nên lúc  đường cũng  cần dắt nó vẫn  thể tự   theo, Thẩm Bích Thấm cũng thành thói quen nên cũng  lo lắng, bởi vì nàng vẫn luôn suy nghĩ việc của cửa hàng cho nên cũng   chú ý đến ánh mắt của  qua đường.
Nhìn thấy Liệt Diễm thông minh như ,    ít  chú ý đến, nhưng đương nhiên đại đa    đều cảm thán sự thông minh và tuấn mỹ của Liệt Diễm, chỉ là trong đó  hai đôi mắt  giống như  , bên trong chúng chứa đầy sự tham lam.
"Đại ca,     nhầm  , ... Con ngựa   giống bảo mã hãn huyết đó!" Trong đám , một  đàn ông trung niên đen gầy khiếp sợ  với  đàn ông trung niên mập mạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-603.html.]
"Ngươi   nhầm ,  chính là bảo mã hãn huyết!"
Trong đôi mắt nhỏ như đậu xanh của  đàn ông trung niên mập mạp hiện lên một tia âm lãnh và tham lam: "Mẹ nó, thế mà  gặp  một bảo bối ở chỗ ,  theo  xem , hình như tiểu cô nương   một "
Người đàn ông trung niên mập mạp  tên là Vương Đại Phú, là  phủ Tuyền Châu,   cũng  trong tay một thương đội nhỏ của , ở Tuyền Châu cũng  chút danh tiếng là phú thương hạng nhất.
Tuy nhân  của cái thương đội   nhiều lắm, nhưng  thắng ở thực lực thành viên đều  yếu, hơn nữa bản  Vương Đại Phú cũng    lương thiện gì, bởi  trong quá trình  nghề thương, mấy việc như trộm mộ, cướp bóc linh tinh  cũng  ít,  tay cũng  gánh  ít mạng  . ...
Ngay cả  đàn ông trung niên đen gầy bên cạnh   tên là Ngô Lạt Tử, là quản sự của thương đội, phụ trách phần hậu cần, bởi vì   theo Vương Đại Phú nhiều năm, cũng là  tín của  , cho nên cũng  ít  giúp đỡ Vương Đại Phú gây tai họa cho  khác.
"Hắc,  ngờ  một chuyến    thu hoạch lớn như , nếu  thể lấy đến tay,  con bảo mã , đại ca  nhất định sẽ  thể cùng vị quý nhân  lên chung một con thuyền."
Ngô Lạt Tử chốc chốc  l.i.ế.m liếm cánh môi mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi : "Thật  ngờ tới, ở chỗ   mà   thể   một con bảo mã như , nha đầu  thật sự  may mån."
"Hừ,  may mắn, thì cũng cần  một cái mạng để hưởng chứ." Vương Đại Phú  lạnh . " , đại ca   như thế, thì  thấy con tiểu nha đầu  đến đây chính là để đưa ngựa cho ngài." Ngô Lạt Tử vẻ mặt nịnh bợ : "Nếu   thể tìm  cả tiểu tẩu tử, thì   đại ca  coi như là viên mãn ."