"Nhất định  thể tìm ,   nhận  tin tức, nàng  đang ở chỗ ."
Nói đến việc ,  mặt béo của Vương Đại Phú  tránh khỏi hiện lên ý : "Nghe    về sẽ sinh cho  một đứa con trai đấy, lão tử xem như là  hậu,    thôi, chuyện  từ từ  , đừng để mất dấu."
Nói xong, hai  liền tập trung tinh lực đuổi theo bước chân của Thẩm Bích Thẩm.
"Ở nơi  hình như  một nhà đang trang hoàng cửa hàng"
Thấy Thẩm Bích Thấm   trong cửa hàng, hai ngươi bên ngoài cửa hàng liếc , trong lòng  chút nghi hoặc, Ngô Lạt Tử : "Nha đầu  đến nơi   công ?”
"Ta thấy hình như  ,  thể nuôi nổi con ngựa  tất nhiên    bình thường, cửa hàng   khả năng  lớn là của nhà nha đầu ."
Vương Đại Phú thoáng suy tư  đó lắc lắc đầu, chân mày  khỏi nhíu :
"Có thể mua nổi cửa hàng ở huyện thành, chỉ sợ địa vị nha đầu   đơn giản.
Sự tình chỉ sợ  lạc quan như bọn họ tưởng, cửa hàng ở huyện thành cũng   là  tiền là  thể mua , tình hình chung chúng đều  điều động trong nội bộ,   mối quan hệ nhất định căn bản  mua .
"Vậy đại ca  từ bỏ ?" Ngô Lạt Tử vẻ mặt  tha : "Con ngựa  tuyệt đối là hàng tuyệt phẩm lương cầu hiếm thấy, bỏ lỡ như  thì quá đáng tiếc."
"Được , chúng   hỏi một chút xem nha đầu   bán  , nếu  bán thì   ." Vương Đại Phú   trầm tư  đó .
"Được." Ngô Lạt Tử vốn dĩ chính là một    chủ kiến, nên tất nhiên cũng   ý nghĩa gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-604.html.]
Bởi vì mới mùng bốn, cho nên cửa hàng  đường hầu như đều   mở cửa, hai  chỉ  thể tìm một cái quán nhỏ  xuống, gió lạnh thổi đến khiến cho hai  run bần bật, tay chân cứng đờ, nhưng cũng chỉ  thể chịu đựng.
"Ra ngoài ."
Hai  đợi cả một buổi sáng, lúc  rốt cuộc mới thấy Thẩm Bích Thấm  từ trong cửa hàng ,  thấy Thẩm Bích Thẩm rốt cuộc cũng  ngoài, hai  thật sự cảm động đến mức suýt chút nữa thì .
Tuy rằng  đó  ăn chút đồ ở quán, những vẫn  thể chịu   bộ buổi sáng, rốt cuộc hai  vẫn  dậy rời  trong con mắt khó hiểu ông chủ quán nhỏ, tùy tiện trốn đến ngõ nhỏ gần đó, hai  vẫn luôn  trong gió lạnh,    chỗ để nghỉ ngơi, nên hai cái đù đều đông lạnh tê rần,  thời gian chờ đợi thật sự vô cùng dày vò, nếu Thẩm Bích Thẩm  muộn hơn chút nữa, thì  khả năng bọn họ sẽ chờ  nổi nữa.
"Trương sư phó,    qua , thúc   , thực sự vất vả   , Tết nhất mà vẫn  việc  ngừng nghỉ." Thẩm Bích Thẩm mang vẻ mặt cảm tạ  với Trương sư phó.
"Không  việc gì cả, dù  cũng nhàn rỗi mà,  như  lao lực mệt mới , ngược  rảnh rỗi   dễ chịu trong ." Trương sư phó  ha hả : "Đi thôi, thím cháu đang ngóng trông cháu  lâu  đó."
Bây giờ ở bên ngoài   gì ăn, Thẩm Bích Thẩm liền  đến nhà Trương sư phó ăn cơm trưa.
"Trù nghệ của thím  , cháu cũng  nhớ đó."
Nhà của Trương sư phó  cách xa cửa hàng, Thẩm Bích Thẩm và Trương sư phó hai  sóng vai  chung phía , Hỏa Diễm  theo phía ,   chuyện phiếm   đến nhà Trương sư phó.
"Vị cô nương  xin dừng bước." Hai  mới    xa, liền thấy hai    từ ngõ nhỏ phía , vẻ mặt tràn đầy ý   đến chỗ bọn họ.
"Xin hỏi  chuyện gì ?" Xác nhận xong bản   bao giờ gặp hai  , Thẩm Bích Thẩm liền đề phòng  hai   đến.
Trước đó hai  Vương Đại Phú chỉ   từ xa, lúc  mới phát hiện,  con gái  mắt thế mà là quốc sắc thiên hương, nên  tránh  thất thần.