Sau khi   Thẩm Bích Thấm đang ở huyện thành, Vương Đại Phú  tiên sắp xếp cho Thanh Nhi ở trong một quán trọ ở huyện thành,  đó lập tức dẫn theo một nhóm quan sai  tìm Thẩm Bích Thẩm.
Nhìn thấy những  , Thẩm Bích Thấm nháy mắt  hiểu   bộ câu chuyện,  khi sửng sốt một chút,  mặt lập tức hiện lên một nụ  lạnh chế nhạo.
Nàng  lòng  buông tha cho bọn họ, những        thì cũng thôi ,  còn dám tìm đến tận cửa, thật sự là   điều mà, nếu như bọn họ   chịu khổ như ,  thì đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.
"Trương sư phụ, cha  cháu   gì về chuyện , cho nên phiền ngài   cho hai  họ một chút."
Sau khi  với Trương sư phụ mấy câu, đồng thời lạnh lùng liếc  Vương Đại Phú và Ngôn bệnh chốc một cái, Thẩm Bích Thẩm bình tĩnh  quan sai : " sẽ  với  ."
"Đa tạ Thẩm cô nương  hợp tác."
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Bích Thấm, trong lòng các quan sai đều âm thầm cảm thấy bội phục,  hổ danh là  mà tri phủ đại nhân coi trọng, sự dũng cảm sáng suốt  vượt xa những nữ tử bình thường khác.
"Tại  mấy   gông xiềng nàng  ."
Nhìn thấy những quan sai  tự nhiên đối xử khách khí với Thẩm Bích Thấm như , Ngô Lạt Tử lập tức nổi giận, vẻ mặt khó chịu  sang chất vấn những  đó.
Bởi vì bài học   trả giá cực kỳ thảm thiết, cho nên lúc  Ngô Lạt Tử  hận Thẩm Bích Thẩm đến tận xương tủy, trong lòng cũng  còn suy nghĩ phong hoa tuyết nguyệt gì nữa, chứ đừng  là thương hoa tiếc ngọc.
"Mấy  chỉ đến báo án thôi, Thẩm cô nương cũng   định tội, cho nên  cần sử dụng xiềng xích."
Quan sai cũng  thèm quan tâm đến thái độ của Ngô Lạt Tử, lạnh nhạt trả lời một câu,  đó cung kính đưa Thẩm Bích Thấm đến công đường của huyện nha.
"Ôi chao, đây là đang xảy  chuyện gì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-619.html.]
Nhìn bóng dáng rời  của mấy  họ, Trương sư phụ lo lắng thở dài, vội vàng chạy đến Thẩm Ký báo tin cho Thẩm Thủ Nghĩa.
Sau khi   tin , Thẩm Thủ Nghĩa lập tức cùng Thẩm Lý thị chạy ngay đến công đường của huyện nha, lúc   bắt đầu thăng đường, mặc dù hai  họ cảm thấy  lo lắng, nhưng cũng chỉ đành tạm thời kìm nén sự lo lắng của , xem sự việc diễn   đó.
"Vương Đại Phú, ngươi đang kiện Thẩm Bích Thẩm cố ý dùng cung tên để đả thương , khiến cho bảy   thương nặng, đúng ?"
Sau khi  xong đơn kiện, vẻ mặt tri huyện nghiêm túc  về phía Vương Đại Phú .
" ."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của tri huyện, trong lòng Vương Đại Phú nhất thời cảm thấy  chắc chắn.
Vốn dĩ lúc  khi   cùng quan sai  đến thôn Thẩm gia, cũng  phái   hối lộ tri huyện, nhưng  ngờ tri huyện   chịu nhận  tiền đó, còn  rằng sẽ xử lý công bằng.
Vương Đại Phú là ai chứ, tất nhiên sẽ  tin  những lý do chính trực như , trong lòng   cũng dần dần dâng lên một loại cảm giác bất an, tri huyện  chịu nhận tiền của ,   thể là bởi vì Thẩm Bích Thấm!
Chẳng lẽ cái nha đầu nhà nông  thật sự  lai lịch lớn gì ?
  đó Vương Đại Phú  lập tức phủ quyết ý tưởng trong lòng  của , hôm qua  cũng  thăm dò qua , chẳng qua cũng chỉ là con nhà nông  chút tài sản nhỏ mà thôi,    thể  xuất  xuất chúng gì  chứ,  lẽ là do    suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù trong lòng   luôn  ngừng tự nhủ bản   cần nghĩ nhiều, nhưng cảm giác khủng hoảng  vẫn luôn lởn vởn trong lòng của ,  cách nào nguôi ngoai .
"Được , bản quan  nắm bắt  đại khái tình hình về chuyện của ngươi ."
Tri huyện đặt đơn kiện xuống, khẽ gật đầu với Vương Đại Phú,  đó  về phía Thẩm Bích Thẩm, nhẹ nhàng : "Thẩm cô nương, cô nương còn  lời nào   về chuyện  ?"