"Cái ... Tại như ?" Thẩm Hà và Thẩm Chi Nhi đều khó hiểu hỏi.
"Bây giờ thời gian để giải thích, chúng đốt , đợi một lúc nữa con rể sẽ giải thích rõ chuyện cho ngài ."
Trần Dĩ Thành là sách, kiến thức và tầm hơn xa so với Thẩm Hà, trong lòng rõ hiện tại cả gia đình Thẩm Thủ Nghĩa giá trị như thế nào, rõ tương lai của cả gia đình Thẩm Thủ Nghĩa nhất định sẽ thành công, dựa quan hệ hiện tại của gia đình Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Hà lẽ sẽ lợi cho con đường quan của , cho nên chút do dự về phía của gia đình Thẩm Thủ Nghĩa.
"... mà nhà chúng sổ sách gì cả, yêm cũng chữ."
Thẩm Hà chút ngại ngùng gãi gãi đầu.
"Hả?"
Nghe , Trần Dĩ Thành cũng chút sửng sốt, đó khó hiểu hỏi: "Vậy bình thường khi khách hàng tới đặt hàng, nhiều đơn hàng như , cha ghi nhớ như thế nào?"
"À, cái đó hả, tờ đơn đặt hàng mà, những chữ sẽ mang đơn đặt hàng đến đây, yêm sẽ ghi tờ mới để bản thể hiểu , những chữ thì do yêm tự ." Thẩm Hà suy nghĩ một lúc .
"Chính là cái đó, những thứ đó tương đương với sổ sách, cha nhanh lấy đốt hết chúng ." Nghe , Trần Dĩ Thành chút dở dở .
mà cũng đúng, những bình thường chữ như thực sự khái niệm gì về ghi chép sổ sách, mặc dù chỉ là một đơn đặt hàng, nhưng theo ý nghĩa nào đó thì cũng coi như một quyển sổ ghi chép đơn hàng, chỉ là trang trọng và ngay ngắn như sổ sách thôi.
"À, ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-622.html.]
Trần Dĩ Thành là một sách, cho nên Thẩm Hà vô cùng tin tưởng những gì con rể , cũng hề hỏi nhiều, vội vàng gọi cả nhà đến, ném tất cả các đơn đặt hàng trong bếp lò.
Khói đen bốc lên, sức nóng của ngọn lửa, những chữ cái đó nháy mắt biến thành tro tàn, rơi rụng trong đám tro than.
"Dĩ Thành, bây giờ thể chứ?"
Đợi khi đốt sạch tất cả đơn hàng, Thẩm Hà lau mồ hôi, thở hổn hển về phía Trần Dĩ Thành. "Vừa bức thư rằng Ngũ cô nương nhà họ Thẩm đang dính một vụ kiện cáo, mà những đơn hàng của nhà chúng ... Những đơn hàng đó thể sẽ trở thành bằng chứng gây bất lợi cho cô , cho nên để chúng đốt hết chúng , tiêu hủy chứng cứ."
Sau khi uống một ngụm nước , giọng của Trần Dĩ Thành cũng run run, dù thì cũng chỉ là một thư sinh bình thường, đây cũng là đầu tiên chuyện như , cho nên cũng khó tránh khỏi chút căng thẳng.
"Cái gì!"
Nghe Thẩm Hà và những khác đều hoảng sợ khẽ hét lên, đó sợ hãi vỗ n.g.ự.c : "Dĩ Thành , may mà hôm nay con ở đây, nếu thì xảy rắc rối to ."
Nếu như Trần Dĩ Thành ở đây, lẽ ông thực sự sẽ cầm bức thư tìm để xem bên trong gì, như thì chuyện thật sự sẽ gây rắc rối lớn.
"Nhạc phụ, đợi lát nữa của quan phủ sẽ đến đây dẫn ngài lên công đường chứng, ngài chỉ cần nhớ rõ rằng bản chữ, trong nhà cũng sổ sách, tất cả những hóa đơn đều vứt hết , ?" Trần Dĩ Thành cau mày với Thẩm Hà.
"Được, ... Ta hiểu ."
Thẩm Hà cũng mức độ nghiêm trọng của chuyện , khi những lời thì liên tục gật đầu, nhưng mà khi ông nghĩ đến việc lên công đường thì cả vẫn run rẩy.
Việc cũng thể trách Thẩm Hà , thời đại dân chúng một cảm giác cực kỳ sợ hãi quan viên, trong mắt của dân chúng, quan chính là những thể phán xét sống c.h.ế.t của một .