"Vương Đại Phú to gan, miệng   lời dối trá, vu khống hãm hại  khác, ngươi   tội của  ?" Tri huyện vỗ khối gỗ lên bàn, sắc mặt ông  nghiêm túc .
"Vâng, tiểu nhân nhận tội." Vương Đại Phú gục đầu xuống, mặt mày xám xịt .
"Đại ca, ngươi... Ngươi nhận tội cái gì chứ? Sao  thể nhận tội? Là nàng     của chúng   thương, ngươi nhận tội cái gì?" Ngô Lạt Tử lo lắng .
"Ngươi câm miệng cho , mau quỳ xuống nhận tội !" Vương Đại Phú nghiêm túc  lệnh cho Ngô Lạt Tử.
Bây giờ  mất lợi thế, nếu nhận tội sớm thì tội   thể sẽ  xử nhẹ hơn.
"Đại ca, ngươi sợ nên mới nhận tội ? Rõ ràng đó    của chúng , vì   nhận tội, chính nàng    các  của chúng   thương." Ngô Lạt Tử vẫn   nhận tội như cũ,   tức giận .
"A, tuy     đó   các ngươi   thương nhưng  chỉ  hỏi,   ngươi  các ngươi đuổi theo phía  ,   ?" Thẩm Bích Thấm  Ngô Lạt Tử, vẻ mặt nàng thản nhiên hỏi.
"...  !... Làm ?" Giọng  của Ngô Lạt Tử  yếu ,  đó    tiếp tục cứng cổ .
"Rất ! Vậy   hỏi ngươi, ngươi   con ngựa mà  cưỡi là loại ngựa gì ?" Thẩm Bích Thẩm vẫn như bình thường, nét mặt nàng thản nhiên dần dần dẫn Ngô Lạt Tử  tròng.
Vương Đại Phú quỳ bên cạnh    mất  hy vọng  thể thắng  vụ kiện  từ , lúc    mặc kệ Thẩm Bích Thẩm  gì, chỉ cúi đầu   một lời.
"Con ngựa  chính là bảo mã trăm năm khó gặp, Hãn Huyết Bảo Mã thuần chủng,   kinh nghiệm xem ngựa nhiều năm, tuyệt đối   lầm."
Ngô Lạt Tử kiêu căng ngẩng cao đầu : "Nếu   như thế bọn  cũng sẽ  nghĩ đến chuyện  mua ngựa của ngươi."
"Ha,  !"
Nghe Ngô Lạt Tử  xong, Thẩm Bích Thẩm gật gù,  đó nàng  sang hỏi những  cùng    : "Mọi  đều   rõ lời Ngô Lạt Tử    chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-626.html.]
"Nghe rõ ràng."
Mọi  đều gật đầu, dù   Thẩm Bích Thấm   gì nhưng chắc chắn họ sẽ ủng hộ nàng.
"Ùm."
Thẩm Bích Thấm gật đầu cảm tạ  ,  đó mới  Ngô Lạt Tử nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Ngô Lạt Tử, ngươi  ngươi đuổi theo phía  , đám  của các ngươi  hơn mười  nhưng các ngươi chỉ  năm con ngựa. Ta  hỏi ngươi, năm con ngựa của các ngươi chỉ là ngựa phổ thông,  thế nào đuổi kịp Hãn Tuyết Bảo Mã của ?"
"Chuyện ... Chuyện ...
Nghe đến đây Ngô Lạt Tử trợn tròn mắt , lúc    mới hiểu  nguyên nhân vì  Vương Đại Phú  nhận tội.  , lời bọn   căn bản   thành lập.
"Ngô Lạt Tử to gan, ngươi còn  nhận tội?"
Nghe Thẩm Bích Thẩm phân tích xong, tri huyện đại nhân gật đầu tán thưởng Thẩm Bích Thấm,  đó ông    vỗ bàn  nghiêm mặt quát lên một tiếng.
"Nhận tội... Tiểu nhân nhận tội, xin đại nhân khai ân!"
Chuyện  đến mức , nếu  còn  nhận tội sẽ  . Ngô Lạt Tử  còn phách lối như ban đầu nữa,    ngừng dập đầu cầu xin tri huyện khai ân.
"Hừ, nhận tội là  nhất."
Tri huyện cũng mặc kệ Ngô Lạt Tử dập đầu cầu xin, ông  vỗ khối gỗ xuống bàn một  nữa, trầm giọng : "Theo luật lệ của Nam Minh, hình phạt cho kẻ cướp đoạt cả vật và  giữa ban ngày ban mặc sẽ  phạt một trăm trượng, đày ba năm, những kẻ  theo giảm một bậc. Ta tuyên án, Vương Đại Phú  phạt một trăm trượng, đày ba năm, Ngô Lạt Tử và những kẻ  theo  phạt chín mươi trượng, đày hai năm rưỡi" "Ta    lưu đày,   !"
Nghe  Ngô Lạt Tử lập tức quát lớn lên, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt kích động, : "Ta  chuộc hình,   chuộc hình!"
" , chuộc hình. Đại nhân,   chuộc hình!" Nghe  hai mắt Vương Đại Phú cũng sáng lên,   lập tức la to lên với tri huyện.