Quả nhiên, lời Thẩm Bích Thấm , Lâm Chấn và Thẩm Bích Tuyết đều hiện lên vẻ vui mừng, tuy ngoài mặt thì ngượng ngùng nhưng trong lòng vô cùng cảm kích Thẩm Bích Thẩm, bọn họ đương nhiên hiểu dụng ý của Thẩm Bích Thẩm.
"Vậy , chúng nghỉ ngơi , chỉ là các con để ý thời gian, canh hai là sẽ bắt đầu b.ắ.n pháo hoa ."
Thẩm Lâm thị cũng là từng trải, bộ dạng của Lâm Chấn và Thẩm Bích Tuyết thì liền hiểu tâm tư của bọn họ, hai cũng đính hôn, nên chuyện bồi dưỡng tình cảm cũng là đương nhiên, nên bà cũng nhiều nữa, chỉ nhắc bọn họ chú ý an cùng mấy Lâm Bác Văn lên Quý Tiên lâu .
"Tiểu sư thúc, nhiều cùng như cũng tiện, nếu tách , đến canh hai thì cùng hội hợp ở Quý Tiên lâu." Lần , chuyện là Thẩm Trí Viễn.
"Ừm, cũng ."
Lâm Chấn cũng đây là cơ hội khó , nên càng cảm kích Thẩm Trí Viễn hơn, khi xong thì hổ cùng Thẩm Bích Tuyết rời .
"Ừm, tiếp đó..."
"Hai chúng nơi , Mộ Dung đại ca, ngũ của chúng phiền chăm sóc." Thẩm Bích Thấm đang chuyện, thì hai Thẩm Trí Viễn, Thẩm Kỳ Viễn vô cùng thâm ý và lập tức xoay rời , trong nháy mắt liền biến mất trong đám đông kích động .
"Này... Các ..." Đối mặt với chuyện thì Thẩm Bích Thẩm nên gì, chỉ thể trợn tròn mắt.
"Muốn nơi nào."
Thẩm Bích Thấm còn đang ngây thì liền phát hiện bàn tay chút lạ lùng, bàn tay nhỏ đang mang bao tay một bàn tay lớn nắm lấy, tuy rằng cách một lớp bao tay nhưng dường như nàng thể cảm nhận rõ ràng độ ẩm từ bàn tay truyền qua.
"Ừm, ha ha... Thật cũng ." Trong lòng Thẩm Bích Thấm liền vô cùng khẩn trương, cúi đầu , sắc mặt chút rối loạn lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-638.html.]
"Ừm, đến chỗ đoán đố đèn ."
Mộ Dung Húc một bước, dường như đem bộ Thẩm Bích thấm bảo vệ trong ngực, đó cúi đầu thấp giọng dò hỏi.
Âm thanh trầm thấp ngập tràn ý tứ khiến cho đầu quả tim của nhịn mà dâng lên từng trận tê dại.
"Được... Được." Ngửi thấy hương vị tươi mát Mộ Dung Húc khiến cho Thẩm Bích Thẩm chút thất thổ, liên tục gật đầu.
"Vậy thì thôi."
Nhìn Thẩm Bích Thấm vẫn luôn cúi đầu, thì Mộ Dung Húc đột nhiên chút trêu chọc nàng, khóe môi cong lên nở một nụ nhàn nhạt, ghé sát bên tai Thẩm Bích Thẩm, thấp giọng : "Trên mặt đất bạc ?"
"Hả? Bạc? Ở chỗ nào?"
Nghe , Thẩm Bích Thẩm đột nhiên mở lớn hai mắt, mặt đất tìm tòi, khi phát hiện một chút cũng thì nàng liền ngẩng đầu về phía Mộ Dung Húc nghi hoặc ,"Bạc ở , thấy ?"
"Ta cũng từng thấy."
Nhìn bộ dạng của Thẩm Bích Thẩm thì Mộ Dung Húc càng buồn hơn, ý cũng tràn đầy trong mắt,"Nhìn vẫn luôn rũ đầu, còn tưởng thấy mặt đất bạc."
"Mộ Dung Húc!" Thẩm Bích Thấm đột nhiên cất cao giọng, khiến xung quanh nhịn mà nhiệt tình hai họ.
"Ừm, chuyện gì?" Mộ Dung Húc tỏ thái độ bình tĩnh, hề thấy dù chỉ là một tia chột . "Buông tay ." Nàng nghiến răng nghiến lợi .
"Ngoan, cho hoa đăng để bồi tội là chứ." Mộ Dung Húc dùng một bàn tay khác sờ đầu của Thẩm Bích Thẩm, còn bàn tay nắm lấy tay nàng vẫn hề ý định buông tay.