"Mộ. Mộ Dung ca ca,    chuyện gì, thật sự   chuyện gì mà... Ai u..." Thẩm Bích Thẩm đang , bỗng nhiên thở  một tiếng kêu đầy đau đớn.
"Làm  ?" Mộ Dung Húc lập tức buông Thẩm Bích Thấm , vội vàng dò hỏi.
"Lúc  hình như    dẫm  chân." Vừa  vì sợ hãi mà trong lúc nhất thời nàng cũng  để ý đến, bây giờ mới cảm thấy sự đau nhức ở bên chân trái, xem   thương  nhẹ .
"Còn  thể  ?" Mộ Dung Húc nhíu mày, nếu là vết thương nhỏ thì , vạn nhất  thương đến xương ống chân thì cần  chú ý.
"Ở mũi chân... Ai u..."
Vốn dĩ Thẩm Bích Thẩm   rằng bản   thể  , nhưng mà    một bước   đám đông chen chúc đụng  cái gì đó, chỗ chân  thương  dùng lực khiến nàng đau đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
"Người ở đây nhiều quá, chân    thương  tiện  , để  cũng ,  thể nhảy lên  ?" Mộ Dung Húc  xong liền  ở  mắt Thẩm Bích Thấm     xổm xuống,  ở đây thật sự quá nhiều, Mộ Dung Húc cũng  thể  xổm xuống quá thấp, nếu  sẽ  dễ    đẩy ngã.
"Được."
Thẩm Bích Thấm cũng  bây giờ   là lúc cậy mạnh, nên để đôi tay bắt lấy bả vai Mộ Dung Húc, chân dùng chút lực phối hợp liền nhảy lên  Mộ Dung Húc.
Trong nháy mắt mà Thẩm Bích Thẩm nhảy lên thì Mộ Dung Húc duỗi tay vững vàng đỡ lấy nàng,  đó  dậy vững bước  trong đám , bộ dạng nhẹ nhàng giống như  cũng thêm   lưng .
"Tướng công,     kìa,   còn cõng nương tử của  đấy, chân  cũng đau , cũng   cõng."
Khi hai   đến, thì những nữ tử  ngang qua đều hâm mộ  theo hai , còn  nữ tử trực tiếp lôi kéo tay của trượng phu nhà   cũng   cõng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-642.html.]
Nghe thấy những lời ,  khuôn mặt xinh  của Thẩm Bích Thấm nháy mắt nhiễm một tầng ửng đỏ, so với hoa đăng còn diễm lệ hơn vài phần,  đó nàng cũng cảm nhận   thể Mộ Dung Húc   cứng  một chút, tuy rằng chỉ một chút, nhưng  khiến cho Thẩm Bích Thẩm  hổ đến mức trực tiếp chôn mặt   lưng .
Đám đông ồ ạt, rộn ràng nhốn nháo, ngọn đèn dầu dường như  khiến  bộ thành thị bao phủ trong một tầng sắc thái mộng ảo.
Ghé   lưng Mộ Dung Húc, ôm lấy cổ , Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy nhịp tim  chịu khống chế mà đập càng ngày càng nhanh hơn, sắc trời rõ ràng  lạnh, nhưng bàn tay của Thẩm Bích Thấm đều chảy  mồ hôi.
Rốt cuộc, ma xui quỷ khiến mà Thẩm Bích Thẩm ghé sát  bên tai Mộ Dung Húc nhẹ nhàng : "Mộ Dung ca ca, vì    đối xử với   như ?"
Lời    khỏi miệng, Thẩm Bích Thấm liền trở nên hối hận, thật  nàng  trong lòng nàng cũng  một chút mong chờ.
"Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm. *"
(*lời đề tựa nổi tiếng từ vở "Mẫu Đơn Đình" của Thang Hiển Tổ, nghĩa là cái tình của một  vô thức mà bắt nguồn, hơn nữa càng kết càng sâu) Sau một lúc lâu, lúc mà Thẩm Bích Thấm cho rằng Mộ Dung Húc sẽ  trả lời, thì những lời     dùng giọng điệu trầm thấp  .
Nghe , cả  Thẩm Bích Thẩm chấn động, đôi mắt trợn trừng đến mức lớn nhất trong nháy mắt. Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm,  sống  thể chết, c.h.ế.t  thể sinh!
Không  bởi vì , những lời  đột nhiên hiện lên trong đầu Thẩm Bích Thấm, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Mộ Dung Húc thế mà là... Thế mà là "" chuyển thế xuyên  ?
"Hắn", tất nhiên là "quỷ phu" .
Sau thời gian đó, hai  đều   nữa, cứ như  vẫn luôn lẩn tránh  mà im lặng  trong đám , tuy rằng như thế, nhưng cả hai  đều  cảm thấy  hổ, ngược  bầu  khí tình tố  nhanh chóng sinh sôi, đưa hai  buộc thật chặt ở bên .
"Ngũ     ?"