"Thẩm cô nương, đến bao giờ trí nhớ của tại hạ thể khôi phục , chỉ sợ còn phiền cô nương thêm một thời gian nữa."
Đợi khi Thẩm Bích Thẩm bình tĩnh , Lý Ngôn Sanh mới nhẹ nhàng : "Ta và cũng quen một thời gian , cách xưng hô công tử cảm giác quá khách sáo, tại hạ cũng lớn hơn Thẩm cô nương mấy tuổi, nếu như Thẩm cô nương chê, thì thể gọi một tiếng đại ca, thế nào?"
"Được chứ, ý của cũng là như , thích tự của , sẽ gọi là Tử Hinh cả nhé, ?" Sau khi Thẩm Bích Thẩm suy nghĩ một lát .
Giọng ngọt ngào của thiếu nữ giống như rót mật tai, nụ tươi như hoa khiến trái tim của Lý Ngôn Sanh vô cớ nhảy lên, ngừng đập nửa nhịp.
"Ừm? Lý công tử cảm thấy , nếu gọi là Lý đại ca nhé?"
Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy đối với một giống như tiên giáng từ trời xuống như Lý Ngôn Sanh, nếu gọi là Lý đại ca thì chút phù hợp, gọi là Tử Hinh ca thấy hợp lý hơn.
"Không , tại hạ cảm thấy xưng hô đầu tiên cũng ." Sau khi lấy tinh thần Lý Ngôn Sanh nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm .
"Vậy thì quá, còn tưởng rằng Tử Hinh ca thích cách gọi chứ, thì Tử Hinh ca cứ gọi là Thấm Nhi nhé." Thấy , Thẩm Bích Thẩm cũng khẽ mỉm .
"Thấm Nhi" Nghe , Lý Ngôn Sanh chỉ tạm dừng một chút, đó mỉm , Thẩm Bích Thẩm dịu dàng gọi một câu.
"Vâng." Thẩm Bích Thấm cũng vui vẻ gật đầu nhoẻn miệng .
"Ngũ , thật trùng hợp, chúng cùng về ." Thẩm Bích Thấm và Lý Ngôn Sanh đến cổng lớn nhà họ Thẩm, liền gặp Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn cũng trở về từ phía núi.
"Vâng, Tử Hinh ca, Tứ ca, hai trở về , tam ca, với đây một chút, chuyện với ." Nhìn vẻ mặt tràn đầy sự cưng chiều của Thẩm Trí Viễn, ánh mắt Thẩm Bích Thấm lóe lên, cuối cùng vẫn mở miệng .
"Ngũ , chuyện gì thế?" Thẩm Trí Viễn cùng Thẩm Bích Thấm đến tán cây hoa quế cổng, khó hiểu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-671.html.]
"Tam ca, Linh Nhi, tỷ ... tỷ sắp tiến cung ." Thẩm Bích Thấm im lặng một lúc lâu, đó vẻ mặt nghiêm túc về phía Thẩm Trí Viễn .
"Bịch..."
Nghe , quyển sách trong tay Thẩm Trí Viễn lập tức rơi xuống đất, vẻ mặt cứng đờ nhưng vẫn mang theo một tia hi vọng về phía Thẩm Bích Thấm hỏi: "Thấm Nhi, ... đang đùa với ca ca đúng ?"
"Không ."
Thẩm Bích Thấm về phía Thẩm Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm túc từng thấy, : "Sáng mai nàng sẽ lên đường đến kinh thành."
"Không thể nào!"
Thẩm Trí Viễn vốn đang đờ đẫn, đột nhiên gầm lên một tiếng, nắm lấy bả vai của Thẩm Bích Thấm điên cuồng hét lên: "Không thể nào, ... tại nàng !?"
"Muội cũng ."
Thẩm Bích Thấm cho dù bây giờ nàng gì cũng thể an ủi Thẩm Trí Viễn cả, mặc dù trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng chỉ thể bình tĩnh lắc đầu .
"Sao thể chứ, nàng là tiến cung chứ, như chứ!"
Sau khi ngây ngốc Thẩm Bích Thấm một lúc, Thẩm Trí Viễn đột nhiên hét lên, đó lao chuồng ngựa, gì cưỡi ngựa xông thẳng ngoài.
"Tam ca, bây giờ qua giờ giới nghiêm !" Thấy , Thẩm Bích Thấm lo lắng hét lên, nhưng mà Thẩm Trí Viễn dường như thấy lời của nàng, thúc ngựa, nháy mắt biến mất trong đêm tối.
"Sao thế, xảy chuyện gì?" Động tĩnh ở đây cũng kinh động ở trong nhà, tất cả đều lo lắng chạy ngoài dò hỏi tình hình.
"Năm Linh Nhi sẽ tiến cung tham gia cuộc tuyển phi." Thẩm Bích Thẩm do dự một lát mới .