Nếu  lưng Thẩm Bích Thấm   các đại hán với mặt mày hung dữ thế , hơn nữa trong tay họ còn cầm đao, côn khiến   sợ hãi, chỉ sợ rằng những    lập tức xông  cướp đồ ăn .
"Có lẽ các vị đều , hôm nay cô nương chúng  bày cháo ở đây để chiêu mộ gia đình, chỉ cần thông qua kiểm tra, lập tức  thể húp cháo, ăn màn thầu, ăn no mới thôi."
Thấy  đến  kha khá, Trần Hữu Chí  lên  với  : "Chỉ cần  chọn, mỗi ngày đều  thể lĩnh hai phân tiền, ăn ở đều do cô nương chúng  bao."
"Ồ..."
Lời    dân chúng  xung quanh bắt đầu xôn xao, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng. Bao ăn, bao ở, còn  trả tiền công, thật sự  chuyện  như ."
Dường như mấy  họ đều  đĩa bánh to nện cho choáng váng đầu óc, mỗi một  vô cùng chấn động, chỉ là   tất cả   đều suy nghĩ đơn giản như .
"   các ngươi là  phương nào? Sau  chúng    ."
  lúc  một giọng  trong trẻo từ trong đám đông truyền đến. Thẩm Bích Thẩm ngẩng đầu   thì thấy một nam tử tráng kiện  ba mươi tuổi, tuy gương mặt  phơi nắng thường xuyên đến đen kịt và khô nứt nhưng ánh mắt   sắc bén.
"Yên tâm, cô nương nhà chúng  là  lương thiện, nhà ở huyện Long Khê, nếu các ngươi  chọn tất nhiên  theo chúng  đến phủ Chương Châu."
Lưu Trường Phúc lập tức tìm  vị trí của   đặt câu hỏi, một đôi mắt như hổ b.ắ.n về phía đó, ánh mắt sắc bén khiến   run lên,  khỏi cúi đầu xuống,  dám tiếp xúc với ánh mắt đó nữa.
"Được , nếu   theo cô nương nhà chúng  thì bước lên cho chúng  kiểm tra, cô nương chúng  chỉ nhận năm mươi , đừng để mất cơ hội." Trần Hữu Chí cầm một cái bánh bao, cắn một miếng trông  ngon miệng,  đó quát lên những tiếng   rõ ràng lắm.
"Cái gì? Chỉ cần năm mươi ?"
Nghe  đám đông  bắt đầu xôn xao bàn tán, tất cả   đều rục rịch ngóc đầu dậy , ở đây ít nhất cũng  ba bốn trăm , bây giờ chỉ chiêu mộ năm mươi , thế  thật sự quá ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-691.html.]
"Ta... Ta đồng ý  theo cô nương."
Chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng    nhịn  mà bước  đầu tiên. Đây là một thiếu niên cao  một mét bảy lăm, dáng  khỏe mạnh, chỉ  y phục rách rưới, vẻ mặt khá xanh xao, khi  chuyện đôi mắt  còn  chằm chằm  nồi cháo trắng .
"Được,  ngươi qua bên ! Nếu như    thì ngươi  thể lập tức ăn cháo ." Thẩm Bích Thấm khẽ gật đầu, chỉ về phía Lưu Trường Phúc cho thiếu niên   theo, mà bên  Trần Hữu Chí  nhanh chóng múc một bát cháo đầy đặt  bàn.
Tuy    phận cụ thể của Lưu Trường Phúc thế nào nhưng Thẩm Bích Thấm tin tưởng với năng lực của , để  chọn  tuyệt đối sẽ  sai.
"ỰC. Được. Được!"
Thiếu niên dùng sức nuốt nước miếng,   như bay đến  mặt Lưu Trường Phúc.
"Giới thiệu về ngươi !" Lưu Trường Phúc lạnh lùng .
"Ta... Ta tên Vương Nhị, năm nay mười tám tuổi, trong nhà  hàng thứ hai, năm ngoái nương của   bệnh chết, phụ   c.h.ế.t đuối vì  kéo thuyền mà  lật thuyền, tỷ tỷ của  lấy chồng ở xa, bây giờ  chỉ  một , cũng đang  công việc kéo thuyền."
Có lẽ vì khí thế của Lưu Trường Phúc  cho khiếp sợ, thiếu niên   rụt cổ , vẻ mặt  e dè  run rẩy .
"Ừm." Nghe xong Lưu Trường Phúc ngưng mắt đánh giá Vương Nhị một phen,  đó  gật đầu : "Được, ngươi thông qua.
Lưu Trường Phúc  nhãn lực  , hơn nữa mấy   đều mặc y phục rách rưới nên  cần họ cởi y phục   cũng  thể đánh giá tố chất  thể họ, cộng thêm Vương Nhị còn trẻ tuổi, các phương diện khác đều phù hợp điều kiện.
"Thông qua! Ta  thông qua ! Tạ ơn, tạ ơn!"
Nghe  đầu tiên Vương Nhị  sững sờ,  đó  vui mừng như điên cảm ơn Lưu Trường Phúc,  cùng thành thật chạy về phía Trần Hữu Chí.