"Không,  , ... Huynh   của   may mắn,  vốn là một thuyền trưởng nhưng một   biển  hải tặc tấn công, còn  mất một cánh tay, chân  cũng  thương mà  thương  nghiêm trọng, cũng từ đó về   cảnh của  càng ngày càng khốn khó."
Hoàng Sơn thương cảm : "Cả thê tử mới  cưới về cũng ghét bỏ . Ta và   cùng lớn lên, từ nhỏ cùng mặc chung một chiếc quần, lúc  kiếm  tiền cũng giúp đỡ , còn để cho  lên thuyền  thủy thủ, bây giờ  gặp khó khăn, nếu  mặc kệ  ở đó,   quả thực  còn là  nữa."
"Cái gì? Còn là tàn phế?"
Nghe  Trần Hữu Chí trợn mắt còn to hơn,  tức giận : "Ngươi thế  chẳng  cố tình tìm phiền phức cho cô nương của chúng  ? Cô nương cần  tàn phế  gì? Ngươi đúng là..."
"Được , Hữu Chí."
Ngay khi Hoàng Sơn sắp tuyệt vọng thì Thẩm Bích Thấm  mở miệng ngăn Trần Hữu Chí : "Ngươi  lên , bây giờ  gọi   của ngươi đến, chúng  chờ ngươi."                          
"A! Thật ? Cô nương thật sự thu nhận     của tiểu nhân ?"
Nghe  Hoàng Sơn  sững sờ,  đó vành mắt  đỏ hoe, cả gương mặt  là vẻ kích động và  thể tin .
"Được , ngươi mau  ! Đừng  trễ nải thời gian. Cũng cầm  bạc ,    của ngươi hành động bất tiện, ngươi hãy thuê một cổ xe ngựa đón  đến"
Thẩm Bích Thẩm mỉm , lấy  một lượng bạc đưa cho Hoàng Sơn.
"Cô nương, nhất định Hoàng Sơn sẽ dùng cả đời  báo đáp đại ân đại đức của cô nương!" Hoàng Sơn run rẩy nhận lấy bạc,  dập đầu liên tục  Thẩm Bích Thấm,  đó lau nước mắt chạy như điên về phía thôn trấn.
Siết chặt bạc trong lòng bàn tay, Hoàng Sơn  cầm  nước mắt. Trịnh đại ca, chúng   gặp  quý nhân,    thể   cuộc sống  .
"Cô nương thật  bụng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-693.html.]
Thấy Thẩm Bích Thấm chịu nhận  tàn phế, mấy  kéo thuyền ban đầu còn cảm thấy căng thẳng nhưng lúc  đều  yên tâm hơn, ánh mắt họ  Thẩm Bích Thấm lộ vẻ tin tưởng và kính trọng,  thể  theo chủ nhân  lòng  thiện lương thế , cuộc sống   của họ sẽ  khổ sở nữa.
"Thế nhưng cô nương..."
"Được ." Ngăn Trần Hữu Chí , Thẩm Bích Thấm  sang  với đoàn  kéo thuyền: "Được , bây giờ   chuyện gì nữa, các ngươi lên thuyền  và nghỉ ngơi !"
"Vâng!" Nghe , đoàn  kéo thuyền đều gật đầu, dẫn  lên thuyền.
"Cô nương, cô nương thật sự thu nhận  tàn phế  ?"
Khi tất cả nhóm  kéo thuyền  rời , lúc  Trần Hữu Chí mới lo lắng mở miệng, đây rõ ràng là cuộc mua bán lỗ vốn: "Hơn nữa cô nương  sợ tiểu tử  cầm bạc   trở  ? Đó chính là một lượng bạc!"
Nếu    kẻ ngu,  sẽ  lựa chọn như thế nào mới là chính xác nhất.
Trong khi Trần Hữu Chí sốt ruột thì gương mặt Thẩm Bích Thẩm  thản nhiên, nàng  Trần Hữu Chí  thản nhiên : "Hữu Chí, ngươi   những lời Hoàng Sơn  ? Trình Hổ  dù tàn tật nhưng   từng là một thuyền trưởng."
" , chỉ cần   ngu ngốc đều sẽ   theo cô nương mới  thể  cơm nó."
Trần Hữu Chí gật đầu khẳng định nhưng nhớ đến Trình Hổ,  lập tức nhíu mày:
"Trịnh Hổ  tuy  từng  thuyền trưởng, quả thật  tài giỏi nhưng bây giờ    phế,   cũng  tệ,    thể  thuyền trưởng  nữa?"
"Hắn  thể  thuyền trưởng nhưng   bản lĩnh và kinh nghiệm  thuyền  là sự thật,   , lẽ nào còn sợ  huấn luyện  thuyền viên  ?"
Thẩm Bích Thẩm mỉm  giải thích: "Huống hồ Hoàng Sơn  là  trọng tình trọng nghĩa, nếu Trịnh Hổ  là bằng hữu chí cốt của ,  Trịnh Hổ cũng là   phẩm chất  tệ, nên thu nhận những   giá trị như ,   những  thu nhận  mà còn cho  đãi ngộ lâu dài."