"Dù  đây cũng là mong  của bệ hạ, chúng  chỉ  thể  theo. Đồ vật đều đặt ở phòng , phụ    thông cáo  thể sẽ  hạ xuống  tháng bảy nên ngài  gia tăng tốc độ in ấn, ít nhất    hai trăm quyển." Thiếu niên   nghiêm túc.
"Ta hiểu." Trên mặt nam tử trung niên cũng nghiêm túc,  khẽ gật đầu.
"Ôi, thúc, tiểu cô nương   , chúng  cũng nhanh  cửa hiệu hỏi thăm thử."
Nam tử trung niên   xong thì thiếu niên mặc trang phục lộng lẫy    phấn khởi  lên, .
"Bao tay ? Nghe cũng  tệ! Chờ đến khi nàng  đưa đồ đến đây, ngươi cũng gửi một bộ đến chỗ đại thiếu gia bên  !" Sau khi  cửa hiệu hỏi thăm tình hình cụ thể, nam tử trung niên  dặn dò Quý Tứ Nương như .
"Vâng, lão gia."
Quý Tứ Nương cung kính trả lời, trong lòng nàng vô cùng kích động,  ngờ chỉ
một đôi bao tay cũng  thể gây sự chú ý đến lão gia. Nhất định nàng   thành cho  cuộc  ăn .
"Được , Dật Nhi, ngươi  đường vất vả,  là chuẩn  theo  trở về Quý phủ
một chuyến , thẩm của ngươi vẫn đang chờ ngươi đến." Nam tử trung niên mỉm , vỗ bả vai thiếu niên .
"Tất cả đều  theo thúc."
Thiếu niên gật đầu đồng ý, trong mắt   toát  tia sáng vì cảm thấy hứng thú.
Bao tay ?  là một món đồ tinh xảo.
"Làm   đắt như !"
Nhìn nửa cân dầu trẩu  đựng trong ống trúc trong tay , Thẩm Bích Thẩm cũng cảm thấy mặt  đau.
Nếu dùng kim đan  bằng trúc sẽ   trơn trượt hơn nữa còn  thô ráp, sẽ dễ dàng khiến tay  thương nên Thẩm Bích Thẩm  mua dầu trẩu bôi lên  kim đan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-72.html.]
Dầu trẩu  là loại dầu rẻ nhất nhưng một cân cũng đến ba mươi văn tiền, nàng  bỏ  mười lăm văn mua nửa cân về.
"Mì om đây! Mì om Chương Châu  ngon đây!”
Thẩm Bích Thẩm đang nghĩ ngợi thì   thấy tiếng rao bán truyền đến. Mì om Chương Châu? Cái tên quen thuộc  khiến Thẩm Bích Thẩm tỉnh .
"Lão bá, một bát mì om  bao nhiêu tiền?" Thẩm Bích Thẩm kéo theo Thẩm Kỳ
Viễn hỏi.
Mì om Chương Châu là món ăn vặt đặc sản của Chương Châu, tuy nàng    Chương Châu phủ  và Chương Châu phủ trong lịch sử ở kiếp    là cùng một nơi   nhưng với một  của Chương Châu như Thẩm Bích Thấm mà  cái tên  khiến nàng cảm thấy  an tâm.
Lúc   thấy món ăn vặt  quen thuộc với  thế , chắc chắn nàng sẽ
 bỏ qua. "Một bát năm văn tiền." Lão bá bán mì om ôn hòa .
"Tứ , năm văn tiền là quá đắt!" Vừa  thấy một bát năm văn tiền, hai mắt của Thẩm Kỳ Viễn  trợn trừng lên,  lập tức kéo lấy tay Thẩm Bích Thấm, nhỏ giọng  với nàng.
"Lão bá, chúng cháu chỉ cần một bát, nhưng ngài  thể cho chúng cháu hai đôi đũa ?" Thẩm Bích Thẩm gọi một bát.
"Đương nhiên là ! Các cháu  , lão hủ lập tức  cho các cháu." Lão bá   vui vẻ đồng ý.
"Tam ca, cho đến bây giờ  cũng  từng  ăn mì nên   ăn." Thẩm Bích Thấm kéo tay Thẩm Kỳ Viễn, đôi mắt to tròn chớp lấy, nàng  như đang cầu xin.
Tuy trong lòng nàng  ngừng cảm thấy  hổ vì   nhiều tuổi mà vẫn giả vờ ngây thơ, may mắn là Thẩm Kỳ Viễn    nguyên tắc gì cả,  chỉ khẽ
cắn môi  gật đầu đồng ý ngay.
Rất nhanh  đó một bát mì om   bưng lên.
Thẩm Bích Thấm cầm đũa gắp một đũa mì cho  miệng, sợi mì màu vàng ngập trong nước canh trong suốt sền sệt, sợi mì cũng trong suốt, sáng long lanh, vô cùng mê .
Ăn một miếng, nước hầm tươi ngon, thơm nồng, sợi mì dai  đủ, rau giá  giòn  ngọt  ngon, trong hương vị say mê  còn  độ tươi ngon, thơm ngát của món ăn, đúng là món ngon của nhân gian!