"Thế nào? Huynh   cưới nhị tỷ của  ?" Thẩm Bích Thấm mở trừng hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh .
"Ôi, đừng đừng đừng! Ta uống,  uống còn   ?" Nghe  Lâm Chấn lập tức nhận thua,  nhanh chóng bưng rượu lên, uống một  cạn sạch.
"Hừ, thế  còn tạm . Chỉ là biểu hiện   của   , nhất định  phạt thêm hai ly nữa!" Đầu tiên Thẩm Bích Thẩm gật đầu hài lòng nhưng ngay  đó nàng   đổi lời , bảo Lưu Trường Phúc tiếp tục rót thêm rượu.
Lần  Lâm Chấn xem như hối hận đến xanh ruột, nếu   em vợ khó đối phó như ,    phản kháng.
Chẳng qua uất ức thì uất ức, Lâm Chấn vẫn ngoan ngoãn uốn cạn hai ly rượu.
"Không tệ! Không tệ! Phải khí phách như thế mới là tỷ phu của . Chúc mừng   thông qua vòng thứ hai!" Thẩm Bích Thẩm hài lòng gật đầu,  đó nàng  lấy  một tờ giấy,  Lâm Chấn, nở nụ  đến vô cùng rực rỡ: "Vậy đây là vòng cuối cùng,  tự   đề"
Xong !
Thấy thế , trong chớp mắt trái tim Lâm Chấn như rơi  đáy cốc, cô em vợ  tự   đề, chỉ sợ lượng tin tức  nhỏ.
"Đây là nhị tỷ  cho ,    cho kỹ!"
Thẩm Bích Thấm  híp mắt, nàng chậm rãi  nội dung  tờ giấy trong tay : "Ta  cùng quân hiểu , suốt đời  rời bỏ. Cho dù sông cạn núi mòn, cho dù sấm sét mùa đông  mưa tuyết mùa hạ, trời sập xuống,  cũng dám đối mặt cùng quân."
"Cái   gì ? Ta   hiểu"
"Thơ ?"
"Ta cũng  hiểu!"
Thôn dân đều   sách nên tất nhiên  hiểu ý thơ, trong thoát chốc tất cả đều châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao, chỉ  Lâm Chấn  xong  động lòng,  cảm động vô cùng.
"Nhị tỷ phu   rõ ràng ?" Thẩm Bích Thẩm  Lâm Chấn hỏi.
"Đã  rõ." Lâm Chấn gật đầu.
"Vậy thì . Nhị tỷ phu chính là trạng nguyên tam nguyên cập , ngay lúc  bắt   thơ chỉ sợ sẽ  lỡ giờ lành nên  nhanh  một bài trả lời nhị tỷ , thi từ đều  thể nhưng nhất định ý từ  thông thuận." Thẩm Bích Thẩm mỉm   đề.
Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Trí Viễn  bên cạnh   đều giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi Thẩm Bích Thẩm, dùng thơ tình để bày tỏ tình cảm, cách thể hiện tình yêu như  thật sự  khéo léo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-729.html.]
Về phần Lâm Chấn, tâm trạng cảm động ban đầu của   khi   những lời  lập tức biến thành ngại ngùng, bày tỏ tình cảm  mặt nhiều  như , thật... thật sự quá là ngại ngùng mà.
"Nhị tỷ phu,  đường đường là đại nhân của Viện Hàn Lâm,   ngay cả một bài thơ cũng  trả lời  chứ?" Vẻ mặt Thẩm Kỳ Viễn tràn đầy sự giảo hoạt  về phía Lâm Chấn hỏi.
" , nhị tỷ phu, nếu như    trả lời,  thì giờ lành , e rằng   chậm trễ ."
Thẩm Trí Viễn  bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa : "Nếu  để    với nhị tỷ,    trả lời ...
"Này, đừng đừng,  trả lời,  trả lời!"
Nhìn thấy Thẩm Trí Viễn giống như sắp   báo tin, Lâm Chấn vội vàng ngăn  , cuối cùng khẽ mím môi,  đó mở miệng đối đáp:
"Ta ở đầu Trường Giang,
Nàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ nàng chẳng thấy nàng,
Cùng uống nước Trường Giang.
Dòng sông  bao giờ ngừng trôi?
Nỗi hận  bao giờ mới hết?
Chỉ mong lòng nàng như lòng ,
Nhất định  phụ nỗi niềm tương tư."
−- Lý Chi Nghi - Bốc toán tử —-
"Hay lắm!"
Sau khi Lâm Chấn  xong, ba   Thẩm Bích Thẩm lập tức lên tiếng vỗ tay khen ngợi : "Nhị tỷ, tỷ   thấy , nhị tỷ phu  , nhất định sẽ  phụ nỗi niềm tương tư  đấy, tỷ nhanh  ngoài !"
"Ngũ  đúng là, thật sự  gây khó khăn cho  khác mà."
Cuối cùng cũng   lệnh đặc xá của Thẩm Bích Thẩm, Thẩm Bích Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm,  đó  cảm thấy đau lòng  cho Lâm Chấn, ngũ  cũng quá giảo hoạt mà, ai trêu chọc   nhất định sẽ  chịu một trận đau khổ.