Thấy Thẩm Thủ Nghĩa vội vàng gọi trong trang viên chờ lệnh sẵn từ đó: "Bắt đầu đào dong riềng.
Ban đầu những trong trang viên thấy nhiều quan viên đến nên sợ hãi nhưng đến khi bắt đầu việc thì đầu óc quên hết sợ hãi, hiệu suất việc cũng cực kỳ cao, cộng thêm nhiều nên bao lâu một mẫu dong riềng thu hoạch tất cả.
"Các ngươi, đến phụ trách cân trọng lượng." Mâu đại nhân chỉ tay Cẩm Y Vệ đến phụ trách cân nặng.
"Thế nào?"
Toàn bộ dong riềng đều cân xong, Mẫu đại nhân Cẩm Y Vệ hỏi.
"Hồi... Hồi bẩm đại nhân..."
Cẩm Y Vệ nuốt nước bọt một cách chật vật, kích động :
"Tổng... Tổng cộng là bốn mươi mốt thạch."
"Ngươi cái gì?"
Chuyện dong riềng sản lượng cao ngoại trừ Quý tri phủ và Mâu đại nhân từ thì những quan viên khác đều , vì khi đến đây, tất cả đều sững sờ, họ còn cho rằng lỗ tai vấn đề.
"Ngươi tính sai?"
Dù Mâu đại nhân chuyện nhưng lúc báo cáo ông vẫn vô cùng bất ngờ.
"Bẩm đại nhân, chính xác là bốn mươi mốt thạch!" Cẩm Y Vệ cung kính xác nhận một nữa.
Nghe đều nhịn mà hít một khí lạnh, líu lưỡi thành lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-770.html.]
Một mẫu thu hoạch bốn mươi mốt thạch, đây là khái niệm gì?
Tri huyện ngạc nhiên đến mức suýt nữa ngất tại chỗ. Có thành tích thế ông còn lo gì thăng quan.
"Rất ! Đã xác nhận. Quý đại nhân, khi về ngươi lập tức ghi chép thật kỹ càng, chư vị đại nhân ở đây đều là nhân chứng, một lát nữa hãy ký tên ."
Sau khi xác nhận sự thật dong riềng sản lượng cao, Mẫu Bân cũng cực kỳ vui vẻ. Bây giờ tình hình chiến sự ở phương bắc vô cùng căng thẳng, lương thực thì thiếu thốn, nếu sản lượng cao thế chắc chắn thể giảm bớt áp lực, quả thực là một sự giúp đỡ đúng lúc: "Thừa dịp đường biển phương bắc còn đóng băng, bản quan mau chóng về phục mệnh.”
"Vâng." Nghe các quan viên đều vui vẻ lĩnh mệnh.
Tất cả đều vui vẻ mặt, cũng chỉ một Thẩm Thủ Lễ là , mặt hiện đầy vẻ ghen ghét, cam lòng. Lần Thẩm Thủ Lễ lập đại công, thật sự hoàng thượng sẽ phong thưởng thế nào. Thật sự tức c.h.ế.t . Vì cái gì mà kẻ con hoang luôn may mắn như , cái thứ đen đúa xí như dong riềng thể trở thành đại bảo bối.
"Trọng Thành, và Quý đại nhân còn một việc hỏi thăm ngươi, ngươi ngại để nhà quấy rầy chứ?" Sau khi giao phó xong việc chính, Mẫu đại nhân mới Thẩm Thủ Nghĩa hỏi.
"Đại nhân hạ giá lâm hàn xá là vẻ vang cho kẻ hèn , để bụng. Mời đại nhân!" Biết mục đích của Mẫu đại nhân và Quý tri phủ, cộng thêm chính ông cũng để ý đến thế của nên đương nhiên Thẩm Thủ Nghĩa hoan nghênh.
Còn về một đám quan viên khác nội tình thì ngừng hâm mộ Thẩm Thủ Nghĩa. Ai cũng Cẩm Y Vệ chính là tâm phúc của hoàng thượng, đặc biệt vị còn mặc phi ngư phục, ông bước phủ tuyệt đối là vinh hạnh lớn.
Mọi đều cảm thán Thẩm gia quả nhiên may mắn, thăng quan tiến chức đều trong tầm tay .
"Đại nhân, mời !"
Sau khi về đến Thẩm gia, tất cả của Thẩm gia đều mặt, chỉ một Thẩm Kỳ Viễn đang học ở chỗ Phùng lão.
"Ừm. Trọng Thành, ngươi cũng đừng khách sáo! Ngồi xuống !"
Mẫu đại nhân mỉm , gật đầu hiệu cho Thẩm Thủ Nghĩa xuống, đó mới mở miệng hỏi: "Không phụ mẫu của ngươi hiện ở chỗ nào? Sức khỏe ?"
"Bẩm đại nhân, phụ của thảo dân mất sớm, mẫu ... Cũng mẫu ruột của thảo dân." Nghe hỏi như mặt Thẩm Thủ Nghĩa hiện đầy vẻ đắng chát, cuối cùng vẫn chuyện từ đầu đến cuối.