Đầu đội mũ thép, nếp xanh, là mãng bào màu đỏ, vai áo trang trí hình con mãng xà lượn xuống tay áo, thắt lưng da, đeo lệnh bài ngà voi, chân ủng da.
Phục sức vô cùng hoa lệ và cao quý.
Nhìn thấy phục sức , Thẩm Bích Thẩm cũng hít một khí lạnh. Người mặc mãng phục, xem tuy ông là công công nhưng sợ rằng phận cực kỳ tôn quý.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nhìn thấy thánh chỉ tới, tất cả của Thẩm gia đều nhao nhao cúi đầu và quỳ xuống tiếp chỉ.
"Ừm."Thấy của Thẩm gia quỳ xuống, công công tuyên chỉ gật đầu hài lòng, đó mới bắt đầu thánh chỉ.
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu ,
Thẩm Thủ Nghĩa ở phủ Chương Châu vì lợi ích riêng mà báo cáo về dong riềng. Sau khi kiểm tra và xác định công với xã tắc, đức hạnh khắp thiên hạ nên phong Trung Nghĩa bá, ban cho cáo khoán (*), ăn lộc bốn trăm thạch, ban thưởng phủ bá tước, thưởng một lượng hoàng kim, quản lý việc trồng trọt dong riềng.
Ngoài thê tử của Thẩm Thủ Nghĩa là Lâm thị dịu dàng hiền lành, cách quản gia, phong bá tước phu nhân.
Khâm thử."
(*) Cáo khoán: Văn kiện hoàng đế ban cho các chư hầu.
Chờ đến khi thánh chỉ xong, trong Thẩm gia là một im lặng, bất kể là các quan viên ở phía tất cả của Thẩm gia đều ngây ngốc và thể in .
Thế... Thế mà phong tước !
Cả Thẩm Bích Thẩm cũng giật , tuy dong riềng là công lao lớn cho xã tắc nhưng phong tước cũng quá cao, huống hồ còn cho cả cáo khoán, đây chính là tước vị thể để cha truyền con nối.
Ở Nam Minh, tước vị phong thưởng và cấp bổng lộc, tuy phong đất nhưng tước vị cũng quy định nếu lập công cho xã tắc sẽ phong tước, đặc chỉ phong hào, huống hồ còn cáo khoán, tước vị cha truyền con nối mà mất , đây chính là vinh hạnh cao nhất.
"Rầm..."
lúc ngoài viện truyền đến tiếng vang lớn. Thì thôn dân lén trèo lên cây để lắng Thẩm gia phong thưởng, đang đến chỗ phong tước thì cả đều sững sờ, mất hồn khiến rơi cả xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-782.html.]
"Trọng... Trọng Thành phong tước , phong Trung Nghĩa bá ."
Thôn dân cũng mặc kệ m.ô.n.g đang đau nhức mà lập tức lên, nhe răng trợn mắt hét to lên: "Cái gì? Thành bá tước ?"
Nghe thôn dân thôn Thẩm Gia đều chấn động. Thôn Thẩm gia của họ một bá tước.
Động tĩnh bên ngoài cũng đánh thức đám quan viên trong nội viện, khi tỉnh táo , tất cả đều hít một , trong mắt đều tràn ngập vẻ hâm mộ.
Phong tước! Đây chính là huân quý danh xứng với thực bao!
Mà chấn động nhất trong các quan viên ở đây chính là Quý tri phủ, ông luôn âm thầm cảm thán Thẩm gia quả nhiên khó lường.
"Trung Nghĩa bá, còn mau tiếp chỉ?"
Thấy đều trong dáng vẽ khiếp sợ, công công tuyên chỉ mỉm , Thẩm Thủ Nghĩa nhắc nhở.
"A, thảo... Thảo dân Thẩm Thủ Nghĩa tiếp chỉ, tạ tháng thượng long ân!"
Lúc Thẩm Thủ Nghĩa mới tỉnh táo trở , ông vội vàng bước lên lễ bái một nữa, bàn tay run rẩy nhận lấy thánh chỉ.
Trái tim còn đập loạn ngừng, bất ngờ đến quá đột ngột, ông cảm thấy cả nhẹ bẫng, giống như đang mơ.
"Trung Nghĩa bá, ngươi chính là bá tước gia mang phận tôn quý, cũng nên tự xưng thảo dân nữa."
Bước lên đỡ Thẩm Thủ Nghĩa lên, khi thấy rõ gương mặt của Thẩm Thủ Nghĩa, công công tuyên chỉ khỏi ngẩn . Ông cảm thấy cực kỳ quen!
"Đa tạ công công nhắc nhở." Thẩm Thủ Nghĩa vội .
"Ừ."
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng công công tuyên chỉ cũng dò xét quá nhiều, đó ông về phía : "Thánh thượng còn khẩu dụ, chúng quan viên của phủ Chương Châu lực phối hợp với Trung Nghĩa bá tuyên truyền việc trồng và chăm sóc dong riềng, đặc biệt là các quan viên trị nông, luôn sẵn sàng nhận lệnh từ Trung Nghĩa bá."
"Chúng thần tuân chỉ." Nghe , một đám quan viên vội cung kính hành lễ.