"Vậy là ."
Thẩm Bích Thấm gật đầu, đó tiếp: "Cũng hy vọng tam gia nên cho nàng hỏi thăm về nàng ."
"Được." Nghe Quý Hiên Dật cũng sững sờ nhưng cũng chỉ khổ, gật đầu đồng ý.
"Nếu còn chuyện gì nữa, đây. Tam gia thương thì nghỉ ngơi cho ."
Thấy Quý Hiên Dật nhận lời , Thẩm Bích Thẩm mỉm lên: "Chờ đến lúc Tam gia sắp rời thì thông báo cho một tiếng là , tiễn , tiện thể một món quà lớn tặng ."
"Ồ? Được, chờ." Quý Hiên Dật tò mò chớp mắt, gật đầu một cách ưu nhã:
"Trên đường cũng cẩn thận, tiễn ."
"Ừm." Gật đầu với Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm đầu rời khỏi phòng.
Ngày mồng bảy tháng ba, chuyển nhà.
Ngày bá tước phủ ở quận thành chuẩn xong, Thẩm gia thăng quan và chuyển phủ bá tước.
Còn về tòa nhà ở thôn làng để Phùng lão đến đó ở, như cũng tiện bề chăm sóc, ngoài Tôn Cường và Chu Phát Tài vẫn còn ở nơi nên vấn đề an tuyệt đối cần lo lắng.
Bá tước thăng quan, hương , phú hào, quan viên địa phương đều nhao nhao đến cửa chúc mừng, trong thoáng chốc cửa bá tước phủ đông nghịt , thể vô cùng huyên náo.
Bá tước phủ xây theo quy định của phủ công, hầu, bá ở Nam Minh, mặt thú sơn vàng, viền bạc, tiền sảnh bảy gian, phòng giữa bảy gian, phía bảy gian bảy gác, quả nhiên cực kỳ khí phái.
"Trung Nghĩa bá, bá phu nhân, chúc mừng, chúc mừng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-796.html.]
"Đa tạ, mời bên trong, mời bên trong.”
Hai Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị mặc quan phục , mặt đầy ý ở cửa tiếp đãi khách khứa.
Ở Nam Minh, tiếp đón khách nam và khách nữ chung một bàn, tuy ở nhân gian câu nệ về điều nhưng bây giờ đến bá tước phủ đều là các nhân vật mặt mũi nên đương nhiên theo quy định. Vì khi các khách nữ đến đây đều do Thẩm Lâm thị đón tiếp và đưa họ đến khu vực của khách nữ.
Tuy bây giờ Thẩm gia trở thành bá tước nhưng đầu tiên họ vẫn là thương nhân, chính vì nhiều thương nhân đến chúc mừng, các loại quà tặng trân quý vô cùng.
Thời thương nhân của Nam Minh còn thấp hèn như trong quá khứ nên khi thấy Thẩm gia mối quan hệ rộng như khiến khỏi ngạc nhiên, đồng thời cũng vô cùng hâm mộ.
Vì khi tham dự yến hội và trở về, trong lòng họ đều chung một suy nghĩ chính là cố gắng tìm cách để giữ gìn mối quan hệ với Thẩm gia.
Trong chớp mắt Thẩm gia trở thành miếng bánh thơm ngon, trở thành đối tượng mà đều cạnh tranh lôi kéo.
Mười lăm tháng ba, khi vết thương hơn, Quý Hiên Dật cho hộ vệ thông báo Thẩm Bích Thẩm chuẩn lên đường trở về kinh thành, trở về cùng với còn Mưu Bân trong thời gian vẫn thường xuyên đến cửa Thẩm gia.
Sau khi nhận tin, Thẩm Bích Thẩm về phòng cầm theo một bao đồ đến bến đò. "Thấm Nhi, đến." Thấy Thẩm Bích Thấm đến, Quý Hiên Dật ở đầu thuyền, khắp mặt đều là vẻ vui mừng, nét phong lưu, tuấn nhã thể diễn tả hết.
"Ừ, cái cho , khoang thuyền ." Thẩm Bích Thẩm mỉm , gật đầu .
"Đây chính là đại lễ tặng ?"
Quý Hiên Dật thoáng qua túi đồ trong tay Thẩm Bích Thẩm và dẫn nàng trong khoang thuyền. Hắn cảm thấy , nha đầu giống như nắm bắt , nàng thể lên thuyền của mà đề phòng như thế.
"Ừm, mở thử ." Thẩm Bích Thẩm mỉm , đưa túi đồ đến.
"Được."