Trần Chấn Long vội vàng ngăn cản động tác của Thẩm Bích Thẩm,  mặt  lộ vẻ cảm kích : "Tại hạ khắc cốt ghi tâm ân tình tiểu thư dành cho Chấn Long, cho dù là việc khó khăn đến mức nào, nhất định Chấn Long sẽ  thành một cách viên mãn nhất!
Nhất định sẽ tìm  một nơi đặt chân cho Thẩm Ký ở phủ Phúc Châu, nhất định  phụ sự ký thác của tiểu thư!"
"Tiểu Kỳ,  ngoài  giống như trong nhà, con  bao giờ  xa nên   tự chăm sóc chính ,  ?" Trước cửa, Thẩm Lâm thị kéo tay Thẩm Kỳ Viễn, khóe mắt đỏ bừng, bà   nỡ tiễn nhi tử .
Thẩm Bích Tuyết lấy chồng ở xa, bây giờ nhi tử cũng , Thẩm Lâm thị càng nghĩ càng thấy buồn, càng nghĩ càng thấy khổ sở.
"Phu nhân, nam nhi chí hướng tại tứ phương, huống hồ tiểu Kỳ cũng chỉ đến phủ Phúc Châu, tham gia kỳ thi xong, sang nam là  thể  về, nàng đừng như thế, khiến  lên đường mà  yên tâm!"
Thấy Thẩm Kỳ Viễn khó xử,  mặt cũng lộ vẻ  nỡ xa nhà, Thẩm Thủ Nghĩa bước đến đỡ bả vai Thẩm Lâm thị, khuyên bảo.
"Ta cũng  là  nhưng vẫn  nỡ."
Tuy ngoài miệng Thẩm Lâm Thị  như  nhưng tay vẫn buông , bà  sờ lên mặt Thẩm Kỳ Viễn, dặn dò : "Phúc Châu bên  lạnh hơn bên  của chúng , gần đây đang mưa nhiều nên con cẩn thận kẻo cảm lạnh."
"Hài nhi  . Nương,  yên tâm ! Hài nhu sẽ tự chăm sóc  cho chính ."
Trong mắt Thẩm Kỳ Viễn cũng đỏ ửng. Tiếp theo đó,  phẩy vạt áo lên, quỳ xuống  phụ mẫu, dập đầu lạy ba cái: "Phụ mẫu dừng ở đây , đừng tiễn xa nữa. Xin phụ  và nương tha thứ hài nhi bất hiếu! Nhất định hài nhi sẽ thi đậu công danh, vinh quang trở về!"
Chờ mấy  Thẩm Kỳ Viễn rời ,  sự khuyên bảo của  , Thẩm Lâm Thị mới lưu luyến  rời mà  về phòng, mà lúc  ngoài trời  bắt đầu tí tách mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-824.html.]
"Trường Phúc, ngươi xem bây giờ cũng  nhập thu ,   năm nay nước mưa  nhiều  ?"
Thẩm Bích Thẩm buồn bực vì trời mưa, nàng  về phía Lưu Trường Phúc hỏi.
Cho dù là kiếp   kiếp  thì nàng đều  thích những ngày mưa ướt nhẹp thế ,  gì cũng thấy vướng bận tay chân, cực kỳ phiền phức.
" !  đầu năm nay  mưa ít hơn năm ngoái, bây giờ nhiều hơn, trái  chính là chuyện ." Lưu Trường Phúc   nhiều suy nghĩ về trời mưa.
"Chỉ là cảm thấy trời mưa  phiền." Nhìn bầu trời u ám, Thẩm Bích Thẩm bực bội nhíu mày, thời tiết âm u thế  khiến trong lòng    bất an.
Mà lúc  ở nội thành Long Sơn Chiết Giang, Mộ Dung Húc cũng đang nhíu mày  màn mưa mờ mịt  mắt.
Triều đình  hạ lệnh xuống,   lập tức dẫn theo binh lính chạy về Chiết Tây gặp Quý tổng binh, vốn dĩ   dành  chút thời gian để luyện binh, bây giờ điều lệnh  đến nơi,  đành  tạm gác . Điều quan trọng nhất là  cũng  rõ  nơi nào chiêu binh, vì  khiến lòng   khỏi phiền não.
Lúc  Mộ Dung Húc đang mặc   một bộ y phục màu đen, càng  hiện lên dáng  thon gọn cao ráo của , tay cầm một quyển sách,  đối diện cửa sổ.
Một làn gió ẩm ướt  thổi qua, trong lúc  nhấc tay cũng tạo nên cảm giác tài hoa phong nhã, cả căn phòng đều vì  mà  mùi thơm thoang thoảng.
Long Ẩn Vệ đang im lặng bảo vệ bên cạnh , trong vô thức họ  trừng mắt  theo , bởi vì  quá lâu mà mắt trở nên cay xè.
Lấy tay dụi mắt, tất cả đều âm thầm suy nghĩ, với nhan sắc và khí chất thế  của  thật sự  khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ  mặc cảm, tự ti. Ngẫm  dường như cũng chỉ  một  thiếu phu nhu  nhan sắc và tài trí song  thế  mới xứng với thiếu chủ.