Thẩm Thủ Nghĩa lau nước mưa mặt , vội vàng cắt ngang lời Thẩm Bích Thẩm: "Một phụ như , thể để nữ nhi của đối mặt với nguy hiểm mà rời , hơn nữa là Trung Nghĩa bá, nhất định ở đây, con mau rời !"
"Phụ , lời khuyên, nếu xảy chuyện gì, nương thế nào?”
Thẩm Bích Thấm lắc đầu, nàng lo lắng với Thẩm Trí Viễn: "Tam ca, mau dẫn phụ , đừng lo lắng cho !"
"Ngũ , là trưởng, thể vứt bỏ ở đây để ý mà một rời như thế?"
Thẩm Trí Viễn cũng lắc đầu : "Ta là trưởng tử của bá tước phủ, những lúc như thế , cho dù gì cũng thể rời ."
"Tam ca! Phụ !"
Thẩm Bích Thấm ngờ họ theo sự sắp xếp của , thấy họ kiên trì thế cảm thấy vô cùng tức giận, lẽ nào họ họ ở đây sẽ khiến nàng phân tâm?
"Ngũ tiểu thư, Trung Nghĩa bá sai, là Trung Nghĩa bá, lúc đúng là nên mặt hỗ trợ gương, ngươi mới nên rời ."
Lúc Quý tri phủ cũng mở miệng: "Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, chuyện nơi vốn cần ngươi quản."
"Không , nếu phụ và tam ca , yên tâm." Thẩm Bích Thấm kiên định lắc đầu.
"Thấm Nhi!" Lần đến phiên Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Trí Viễn sốt ruột.
"Nếu như thì cùng thôi! Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thế sẽ trễ mất." Thấy mấy họ cứ giằng co mãi mà xong, cùng Quý tri phủ hạ quyết định: "Đi thôi, thời gian đợi ."
"Thấm Nhi, con..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-830.html.]
"Được . Nếu như thì cùng , nhiều sức lực càng lớn, thôi!"
Thẩm Thủ Nghĩa tiếp tục thuyết phục Thẩm Bích Thấm nhưng lời Thẩm Bích Thẩm cắt ngang, đó nàng dẫn đầu chạy về phía huyện nha.
"Ôi..." Biết tính tình Thẩm Bích Thấm bướng bỉnh, cùng Thẩm Thủ Nghĩa cũng chỉ thể thở dài bất lực, đó nhanh chóng đuổi theo.
Đến huyện nha, thấy Quý tri phủ đích đến thế tri huyện tin, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, ông cũng phái đưa nữ quyến trong nhà rời , đó kêu gọi tất cả thủ hạ trong huyện nha hỗ trợ sơ tán bách tính.
Ngay lúc còn kêu gọi tập hợp tất cả thuyền tàu ở gần đó, phòng ngừa bất đắc dĩ. "Còn bao nhiêu bách tính rời ?"
Cũng qua bao lâu, đều khàn cả giọng, cả rét run, chân cũng tê cóng. Vuốt nước mưa mặt , Quý tri phủ nhịn lo lắng gào lên hỏi.
"Tiểu nhân hỏi thử." Một nha dịch tuân lệnh, lập tức hỏi thăm tình hình.
"Đại nhân, lâu như , thuộc hạ thấy hồng thủy sắp đến nơi , những gì thể chúng đều , bây giờ leo lên nóc nhà ." Phương tri huyện khủng hoảng với Quý tri phủ.
"Không thể ngừng , nhất định sơ tán hết bách tính, thêm một thông báo thì thêm một cứu. Đi!" Quý tri phủ lạnh lùng cắt ngang lời Phương tri huyện tiếp tục dẫn theo thuộc hạ của rời .
"Đại nhân, tiểu nhân hỏi , bách tính ở thành tây cách núi gần nhất, căn bản đều sơ tán tất, thành nam và thành bắc sơ tán một nửa, chỉ thành đông cách núi xa nhất, tình hình cụ thể thế nào còn thể thăm dò ."
Lại một lát nha dịch tìm hiểu tình hình thở hồng hộc chạy trở về báo cáo.
"Cái gì? Không cho phi ngựa, đánh chiêng thông báo ? Sao còn chậm chạp như ?" Nghe sắc mặt Quý tri phủ tái nhợt, ông tức giận chất vấn.
"Đại nhân, khi tin tức, bách tính đều loạn lên, nhiều chạy về thành đông, tất cả các bách tính từ bốn phía đều kéo về phía đó khiến lối chặn , những thông cáo tin tức căn bản đều qua ." Nha dịch mà mặt cũng bất đắc dĩ.