Nghe  mấy  Thẩm Bích Thấm cũng hiểu  tình hình. Núi ở thành tây, mà hồng thủy kéo đến từ huyện Nam Tĩnh nên  tiên sẽ quét qua thành tây,  đương nhiên bách tính thành đông sẽ cảm thấy rời  ở cửa hướng đông sẽ an  hơn.
"Lẽ nào  như ? Những  dân  thật là... Thật là.." Quý tri phủ buồn bực  thôi nhưng   thể  cái gì.
"Đại nhân,  bách tính cũng  về phía thành đông,  tin tức   họ đưa  theo , chúng   cần lo lắng, vẫn nên sơ tán bách tính bên    ." Thẩm Bích Thẩm bước lên trấn an Quý tri phủ .
"Hy vọng là như !" Quý tri phủ thở dài. Còn  cũng chỉ  dựa theo ý trời.
"Ầm. Ầm..."
Mấy   tiếp tục bước lên thì phía   truyền đến một trận tiếng ầm ầm vang dội,  bộ mặt đất đều bắt đầu chấn động, giống như  vạn con thú đang ầm ầm lao đến.
"Lũ ống đến ! Nhanh, nhanh lên nóc nhà."
Nghe động tĩnh lớn thế , Thẩm Bích Thẩm vội vã la lớn: "Trường Phúc, mau đưa mấy vị đại nhân lên !" "Vâng!"
Nhận  mệnh lệnh, mỗi tay Lưu Trường Phúc kéo một , vận chuyển khinh công, chân nhảy lên, thoáng một cái  đưa hai  Quý tri phủ và Phương tri huyện lên mái nhà một tòa nhà kiên cố bên cạnh.
Mà Thẩm Bích Thẩm thì tự  đưa Lý Ngôn Sanh , Thẩm Thủ Nghĩa bên  cũng  Thẩm Trí Viễn đưa lên.
"Ầm. Ầm.."
Chờ đến khi đưa   lên nóc nhà, tiếng động  càng lúc càng đến gần hơn, trong màn đêm đen kịt   thấy rõ tình hình hồng thủy nhưng những đôi mắt trần vẫn  thể  rõ tốc độ những ánh nến  dập tắt  rõ ràng.
"Rầm. Rầm..."
Cuối cùng một trận sóng lớn truyền đến,  theo đó là tiếng sấm vang dội, phòng ốc  chân đột nhiên lay động, âm thanh của dòng nước bên  truyền đến  rõ ràng, vô cùng đáng sợ khiến tất cả   đều run ray.
"Răng rắc..."
Thẩm Bích Thẩm còn  kịp  xuống, mảnh ngói  chân nàng đột nhiên  tróc , mái nhà  nghiêng khiến nàng  ngã xuống khi  kịp đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-831.html.]
"Cẩn thận!"
Lý Ngôn Sanh  bên cạnh hô lên một tiếng,  nhanh tay bắt lấy tay nàng và giữ chặt. "Soạt..."
Thế nhưng  lúc , đợt hồng thủy thứ hai  lao đến  hung tàn, phòng ốc  lung lay thêm một  nữa,   thêm cả Lý Ngôn Sanh, cả hai đều  ngã xuống.
Trong  chớp mắt , Lý Ngôn Sanh  quyết định  nhanh,  dồn hết sức lực  một tay, ném Thẩm Bích Thẩm trở  mái nhà, còn  thì ngã thẳng xuống, sắp rơi khỏi mái nhà.
"Tử Hinh ca!"
Nép   mái nhà, trong nháy mắt Thẩm Bích Thấm  tỉnh táo , nàng vội xoay  dốc sức   kéo tay Lý Ngôn Sanh,  đó hai  đồng thời  úp sấp  mái nhà, chấn động quá mạnh khiến hai  từ từ  kéo xuống.
"Ngũ , giữ chặt!"
  lúc , đột nhiên tiếng gọi của Thẩm Trí Viễn  vang lên  lưng, trong nháy mắt, đang dần  tuột xuống cũng ngừng .
Chỉ thấy  đang  xổm, một tay bám chặt  mái, một tay vẫn một mực giữ chặt cổ tay Thẩm Bích Thấm, cả  Lý Ngôn Sanh gần như  trượt hết  bên ngoài của mái hiện.
"Nhanh, mau đến hỗ trợ!"
Thấy nguy cơ   hóa giải, Quý tri phủ vội vã gọi  đến hỗ trợ, kéo Lý Ngôn Sanh trở  mái nhà một  nữa.
"Tử Hinh ca,    chứ?"
Lý Ngôn Sanh  kéo lên, Thẩm Bích Thẩm cũng  lo cổ tay  đang phát đau mà vội quan tâm hỏi : "Có  thương ở  ?"
"Ta  . Muội thế nào? Vừa    thương ?" Lý Ngôn Sanh khẽ lắc đầu,  ân cần  Thẩm Bích Thẩm, dò xét nàng một  nữa.
"Ta cũng   việc gì, may mắn mà  Tử Hinh ca, nếu  chỉ sợ…”
Thẩm Bích Thẩm mỉm  lắc đầu, đột nhiên nàng  đổi sắc mặt, kéo lấy tay Lý Ngôn Sanh : "Tử Hinh ca,     thương  ? Ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh. Cánh tay, cánh tay  đang chảy máu.”