Lúc   cánh tay trái của Lý Ngôn Sanh đang  m.á.u chảy   ngừng, m.á.u và nước mưa hòa lẫn   nhỏ xuống mái ngói, ống tay áo màu trắng cũng  nhuộm màu máu, dần dần chuyển thành màu đỏ nhạt.
"Ta vốn  giấu diếm  nhưng  nghĩ đến vẫn   phát hiện."
Thấy Thẩm Bích Thẩm  phát hiện, lúc  sắc mặt Lý Ngôn Sanh chuyển thành trắng bệch,   khổ : "Trời tối đen, giơ tay cũng    năm ngón,  đang mưa lớn thế ,    phát hiện ?"
Lúc  vẫn là ban đêm, tất cả đều chìm trong màn tối đen kịt, mưa to gió lớn, căn bản  thấy  chút ánh sáng nào, chỉ vì nàng là  tập võ, khứu giác và cả thị lực  thể nhạy hơn  thường, dù ở trong đêm tối nhưng nàng vẫn  thể  thấy  vật, tất nhiên cũng  thấy vết thương của Lý Ngôn Sanh.
"Tử Hinh ca, tay  quá lạnh,   bây giờ? Bây giờ   chỗ tránh mưa, cũng   cách nào điều trị  cho ,   đây?" Thẩm Bích Thẩm sốt ruột đến mức đỏ ngầu cả mắt.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp  của Thẩm Bích Thẩm, đột nhiên Lý Ngôn Sanh  cảm thấy ấm áp,  khỏi mỉm .
Hắn  tính tình Thẩm Bích Thấm  thờ ơ nên bây giờ  thấy dáng vẻ nàng hấp tấp, nóng lòng thế  khiến  cảm thấy  hạnh phúc. Xem  sự cố gắng của  cũng  lãng phí, cuối cùng    nàng để trong lòng.
Cho dù vị trí  cũng   là điều  mong  nhưng  thể chiếm  một vị trí trong lòng nàng,   thấy mãn nguyện.
"Thấm Nhi, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi,   gì đáng ngại."
Lý Ngôn Sanh vén lấy sợi tóc bám  trán Thẩm Bích Thấm mà  ngừng nhỏ nước xuống,  mỉm  : "Ngày mai mấy  Quang Tử sẽ đến tiếp ứng,  yên tâm! Ta cũng  yếu ớt như  nghĩ."
"Vậy nếu  cảm thấy  thoải mái thì   cho  !" Nghe , Thẩm Bích Thấm yên tâm trở ,   đúng là nàng quan tâm quá mức .
"Thấm Nhi, con thế nào ? Không  chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-832.html.]
Lúc  Thẩm Thủ Nghĩa cũng hớt hải đến gần, ông  chụp bả vai Thẩm Bích Thẩm, sốt ruột hỏi thăm.
"Con  , may mà  Tử Hinh ca kịp thời giữ lấy con, nếu    nguy hiểm."
Dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Thủ Nghĩa khiến Thẩm Bích Thẩm  cảm động nhưng  tự trách, cho dù nước mưa vô cùng lạnh giá nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm áp.
Đây chính là cảm giác   nhà ở bên cạnh, cho dù gặp  nguy hiểm to lớn thế nào đều  thể khiến    dũng khí lao về phía .
"Không  gì là  ! Không  gì là  !"
Nghe , Thẩm Thủ Nghĩa gật đầu, vành mắt ông  cũng phiếm hồng nhưng lực cánh tay đang ôm Thẩm Bích Thấm   buông lỏng chút nào,  trời mới    ông  căng thẳng đến mức tim cũng  ngừng đập.
Ông   dám tưởng tượng nếu Thẩm Bích Thấm xảy  chuyện, ngôi nhà  sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Được Thẩm Thủ Nghĩa ôm  lòng, Thẩm Bích Thẩm   gì, chỉ lẳng lặng tựa  n.g.ự.c ông , đây chính là cảm giác  phụ , thật sự  ấm áp.
"Lý công tử, thật sự đa tạ ngươi. Hôm nay nếu   ngươi, Thấm Nhi  gặp nguy hiểm ." Chờ cho cảm xúc bình thường trở , Thẩm Thủ Nghĩa  cảm kích  về phía Lý Ngôn Sanh, cảm tạ  : "Công tử chính là đại ân nhân nhà ,   Thấm Nhi đa tạ công tử một  nữa."
Lúc  vẫn  thấy tiếng dòng lũ đang ầm ầm quét qua  rõ ràng khiến   vô cùng sợ hãi, nếu ai đó rơi  dòng lũ , trong  cảnh tối tăm như thế,  cứu  căn bản đều  thể, huống hồ bây giờ   đều  kiệt sức.
"Tước gia khách sáo . Thấm Nhi cứu ,  cứu nàng  vốn là chuyện  , huống hồ  cùng  vẫn  Thấm Nhi cứu lên, nên  cảm tạ  là  mới đúng."
Lý Ngôn Sanh ôn hòa lắc đầu.
"Bây giờ tất cả   đều   việc gì là  . Chỉ là cơn hồng thủy  kéo đến quá ác liệt,   tình hình ở địa phương khác thế nào."