Ngoài chuyện  ,  còn phân bổ một  quân chủ lục,  lệnh  theo sự điều động của Mộ Dung Húc.
Từ  đến nay Quý Hiên Dật   loại    phân biệt nặng nhẹ, mặc dù trong lòng  chút  thích Mộ Dung Húc, nhưng trong công việc,  vẫn hiểu  câu   đặt đại cục lên hàng đầu  như thế nào.
Bây giờ, nếu Mộ Dung Húc    gánh vác trọng trách nặng nề ,  tất nhiên sẽ dốc hết sức của  để trợ giúp.
"Mạt tướng còn  nghĩ biện pháp để đối phó với quân địch, cho nên xin cáo lui ." Trên mặt của Mộ Dung Húc vẫn cực kỳ bình tĩnh, cũng   cảm tạ,  khi nhận lệnh xong liền lập tức rời khỏi lều trại.
Quý Hiên Dật cũng  cảm thấy tức giận vì điều , cực kỳ hào phóng để  , thời gian bây giờ thực sự còn  ít.
Mà trong lòng những tướng lĩnh  bên cạnh  cảm thấy  hoang mang, cuộc gặp gỡ đối chất đầu gay gắt   , tin đồn hai      mắt ,  đột nhiên   đổi phong cách rôi?
Lòng của tổng binh như kim đáy bể, bọn họ thật sự   thấu!
Làm cấp , thật sự  mệt não!
Phủ Chương Châu, quận thành.
"Cứu mạng với..."
"Cầu xin ngươi cứu cứu con của !"
"Ô ô, cha, nương, hai   ?"
Ngày 22 tháng 9 năm Kiến Nhạc thứ ba mươi sáu, lúc   là ngày thứ ba  khi trận lũ quét bất ngờ bùng phát, mưa gió  dần ngừng , nhưng nước lũ vẫn  rút, mực nước  cao đến lưng chừng núi, nước trong thành  ngập như đại dương, sóng dập dữ dội, khắp nơi tràn ngập tiếng kêu cứu  lóc tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-836.html.]
"Nhanh, bên   , nhanh đến bên !" Nhìn thấy   kêu cứu, đội cứu hộ  nhà họ Thẩm phái  lập tức chèo thuyền đến cứu viện.
Sau khi những  đó  cứu lên thuyền, tất cả đều bật , liên tục dập đầu cảm ơn.
Đến bây giờ  là  thứ ba,  đói  mệt  lạnh, bọn họ sắp  thể cầm cự  nữa, nếu    đội cứu hộ , bọn họ chắc chắn sẽ  thể cầm cự  đến khi nước lũ rút.
"Chúng  là  của phủ Trung nghĩa bá, phụng lệnh của tước gia đến để cứu  ,   cố chịu đựng thêm chút nữa, bá phu nhân đang phát cháo  núi Chi Sơn, đến đó ,    thẻ  nghỉ ngơi thật .”
Sau khi cứu  , câu đầu tiên của đội cứu nạn nhà họ Thẩm  chính là  rõ  phận.
Chuyện  đương nhiên là do Thẩm Bích Thẩm  dặn dò, đội cứu hộ  chỉ  nhà họ Thẩm, còn  đội cứu hộ của quan phủ, nếu như   rõ, những   cứu sẽ nghĩ rằng họ đều là  của quan phủ.
Đối với công lao , mấy  Thẩm Thủ Nghĩa đều là những   bụng chân chính, tất nhiên sẽ  quan tâm đến những thanh danh bên ngoài , nhưng Thẩm Bích Thẩm thì !
Trên đời    bữa cơm miễn phí nào cả, cũng     tuyệt đối, lúc  quyết định ở  thông báo tin tức cho  dân cũng là  bảo  thanh danh của phủ bá tước, hoạt động cứu viện hiện giờ cũng là để nâng cao uy tín của phủ bá tước.
Nàng   , nhất định  dành những điều  nhất cho  nhà, nếu cần một ai đó  kẻ ác,  thì   sẽ do mấy  Thẩm Thủ Nghĩa , còn kẻ ác  thì để nàng , mặc dù   trời phạt, chỉ cần  thể cho nhà họ Thẩm cả đời bình an hạnh phúc, nàng cũng  cảm thấy hối hận!
"Trung nghĩa bá? Hóa  ân nhân  là tước gia, ông  thật sự là  , tiểu nhân dập đầu cảm ơn sự nhân nghĩa của tước gia!"
"Tiểu nhân cảm ơn đại ân đại đức của tước gia!"
"  a, xem  bận rộn như , cư nhiên quên mất!"
Nghe , những  dân  cứu đều dập đầu cảm ơn.
Nhìn thấy phản ứng  của  dân, tất cả  trong đội cứu hộ đều cảm thấy cực kỳ tự hào, mặc dù  danh nghĩa là tước gia, nhưng bọn họ đều    thực sự   chuyện  là cô nương, bọn họ cảm thấy tự hào vì  thể  một  như  lãnh đạo.