"Nhiều bách tính như ,    thể  g.i.ế.c là giết? Hành vi như thế khác nào đồ tể?" Thế nhưng đối diện với uy thế nghiêm nghị  của vệ chỉ huy sứ, đồng tri đại nhân   hề e ngại, ông  vẫn ngạo nghễ đáp trả.
Thân là con cháu thánh nhân,   ông   thể e ngại một võ phu lỗ mãng.
"Ngươi  chết?" Nghe đồng tri đại nhân gọi  là đồ tể, vệ chỉ huy sứ lập tức dùng khí thế của một võ tướng mà rút đao.
"Vị quan lớn , xin ngài bình tĩnh !"
  lúc  Lưu Trường Phúc  bước lên, đè cổ tay đang cầm đao của ông  một cách vững vàng,  trầm giọng : "Tước gia nhà  còn ở ngay  mặt, xin ngài chú ý!"
"Ngươi..."
Võ tướng   áp chế, đột nhiên ông  cảm thấy  mặt   còn ánh sáng nữa, ông  tức giận tránh thoát khỏi tay của Lưu Trường Phúc, thế nhưng lúc   phát hiện tay   động , thế là  khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Nhìn qua   cũng chỉ là một hộ vệ tầm thường mà thôi, thế nhưng   võ công cao siêu thế ?
"Được  Trường Phúc,   vô lễ!" Cuối cùng võ tướng  cũng  yên tĩnh , Thẩm Bích Thẩm mới thản nhiên mở miệng.
"Đắc tội!"
Nghe Thẩm Bích Thấm  lệnh, Lưu Trường Phúc lập tức thu tay  ,  đó cúi đầu, cung kính  phía  Thẩm Bích Thẩm.
Mắt thấy một màn ,   đang  ở đây đều im lặng   gì nhưng trong đầu   ngừng suy nghĩ.
Quả nhiên Thẩm gia   hề đơn giản, một gia đình nhỏ nhỏ như thế   thể đè ép  một võ tướng khiến ông   phát cáu lên nữa, thực lực thế  quả thực khiến    líu lưỡi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-843.html.]
"Được , chư vị đều  bình tĩnh trở , bây giờ việc quan trọng nhất chính chính là xử lý thế nào mà   nội chiến với ."
Lúc  Quý tri phủ vẫn một mực im lặng  chậm rãi lên tiếng, : "Thiêu hủy thôn, nhiều bách tính như ,    trái đạo trời nhưng nếu  nhanh chóng xử trí, sợ rằng đến  cùng những bách tính ở đó cũng khó mà thoát khỏi vận xui  , hơn nữa   thể dịch bệnh  đến các thôn xung quanh."
"Bởi  mới , g.i.ế.c dứt khoát cho !" Chỉ huy sú  vẫn ngang ngược như thế.
"Đại nhân, thảo dân cũng  tán thành đốt thôn."
  lúc  một giọng  êm dịu như gió mát  vang lên,    thấy Lý Ngôn Sanh chậm rãi bước lên, cung kính hành lễ với các đại nhân,  đó mới mỉm  : "Thảo dân nguyện lĩnh mệnh đến xã Sơn Ngưỡng cứu chữa cho thôn dân,  khi  nghiên cứu  cách giải ôn dịch thì tuyệt đối sẽ  bước  khỏi thôn làng một bước. Mong đại nhân  thể cho thảo dân thời gian một tháng, nếu  một tháng vẫn   cách ức chế  ôn dịch, thảo dân nguyện hộ tống thôn dân cùng  táng  trong biển lửa, lấy cái c.h.ế.t tạ tội, tuyệt đối  lây lan đến những bách tính khác.”
"Tử Hinh ca!" Nghe  Thẩm Bích Thấm  nhịn  thốt lên, nàng lo lắng  .
Ôn dịch cũng   các bệnh phổ thông, giống như dịch hạch, chỉ cần nhắc đến cũng khiến   tái mặt. Lý Ngôn Sanh quyết định như thế là chuyện nguy hiểm quá mức!
"Thấm Nhi,  là đại phu, hành y cứu đời chính là nhiệm vụ của . Ta  quyết định ,   cần khuyên  nữa!" Lý Ngôn Sanh mỉm , lắc đầu với Thẩm Bích Thẩm.
"Tử Hinh ca..."
Nhìn ánh mắt kiên định của Lý Ngôn Sanh,  đầu tiên Thẩm Bích Thấm cảm thấy mờ mịt.
"Lý đại phu, ngươi  suy nghĩ kỹ ? Ôn dịch cũng   trò đùa." Lúc  Thẩm Thủ Nghĩa ân cần mở miệng.
Mấy năm ở chung, với  Thẩm gia mà  Lý Ngôn Sanh cũng    ngoài, bây giờ thấy   quyết định nguy hiểm như , tuy trong lòng  khâm phục cách   và sự can đảm của  nhưng càng nhiều hơn chính là  đồng ý.
" . Lý đại phu quan tâm bách tính, ngươi  can đảm nhưng ôn dịch   trò đùa,  cẩn thận!" Những quan viên khác cũng lên tiếng.