Đồng thời trong lòng cũng càng thêm bội phục Mộ Dung Húc, vốn là một việc vô cùng khó khăn cần nợ Tổng đốc đại nhân một ân tình mới thể giải quyết , hiện tại qua tay của thiếu chủ, chỉ một giây biến thành giúp Triệu Đại Hà một chuyện lớn, mà còn thể khiến Thủy Tổng đốc còn gì để .
Mưu kế như , cả đời của bọn họ cũng bao giờ học .
"Đó là đương nhiên."
Hiếm khi khen ngợi, Long Lục lập tức đắc ý lối về, ngoác mang tai : "Người xưa , gần mực thì đen, gần đèn thì sáng , theo thiếu chủ lâu như , mặc dù mưu mô như thiếu chủ, nhưng vẫn sẽ học một chút."
Sau đó, Long Lục xong, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt, đợi đến khi thấy ánh mắt hả hệ của những khác, nháy mắt nghĩ đến chuyện gì.
"Ha hả, thiếu... Thiếu chủ..."
Cả Long Lục cứng ngắc đầu , định giải thích cái gì thì Mộ Dung Húc lạnh lùng .
"Long Lục, thì bức thư thông báo cho Long Nhất dẫn binh đến tri viện sẽ do ngươi gửi đến trạm dịch nhé."
"Dạ..."
Nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt Long Lục là nước mắt giàn giụa nhận lấy bức thư, trong lòng cảm thấy cực kỳ bi thương, câu vui quá hóa buồn chính là đang của bây giờ!
"Tổng đốc đại nhân, công văn khẩn cấp từ huyện Nghĩa Ô"
Trong phủ Tổng đốc, Thủy Tử Lập đang cùng các quan viên bàn chuyện công việc, lúc binh lính vội vàng tiến trình lên hai bản công văn.
Tổng đốc Chiết Giang đóng quân ở Ôn Châu, cả Mô Dung Húc và Triệu Đại Hà đồng thời thư khẩn cấp 4dặm, chỉ trong vòng một ngày, công văn gửi đến trong tay của Thủy Tử Lập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-873.html.]
"Ồ? Trình lên đây."
Nghe , vẻ mặt Thủy Tử Lập khó hiểu mở công văn , ông công văn của Triệu Đại Hà , khi xong, lập tức nhíu mày : "Tất cả quân tạm trú đều đến tiếp viện ở Sầm Cảng, ngờ tình hình bên biến nhanh như , c.h.ế.t hơn một nghìn , việc thực sự quá nghiêm trọng"
"Hạ quan cũng qua chuyện ở Nghĩa Ô, hiện xem nhất định lập tức phái binh trấn áp, nếu thì tình hình sẽ tiếp tục mở rộng, chỉ sợ sẽ dẫn đến dân tình bất an." Một quan viên bên cạnh lập tức lên tiếng .
"Ừm."
Sắc mặt của Thủy Tử Lập ngưng trọng đặt công văn của Triệu Đại Hà xuống, đó cầm lấy công văn của Mộ Dung Húc, khi thấy chữ của Mộ Dung Húc, hai mắt của ông lập tức sáng lên, khỏi khen ngợi : "Ồ, chữ !"
Nét chữ chỉnh tề, khí khái, giữa những nét bút lưu loát còn lộ sự khí phách hùng, nét chữ giống như , chỉ nét chữ cũng khiến Thủy Tử Lập ấn tượng với Mộ Dung Húc.
"Thật sự là nét chữ , ừm, Mộ Dung Húc? Người chẳng là quân tiên phong trong trận chiến ở Sầm cảng, còn lập công lớn ?"
Các quan viên bên cạnh lập tức tiến lên , đó tán thưởng : "Không ngờ một quan võ như Mộ Dung tham tướng luyện nét chữ như , ngay cả bọn hạ quan cũng thể cúi đầu kính nể."
"Mộ Dung Húc , vẻ tệ lắm."
Nhìn thấy tên gửi công văn là Mộ Dung Húc, Thủy Tử Lập khẽ híp mắt, đó mở văn kiện , một lúc , mặt của ông lộ vẻ kinh ngạc : "Hắn tự chiêu binh?"
"Cái gì? Muốn tự chiêu binh, chuyện thể ?" Một quan viên bên cạnh thì tán thành : "Chuyện đúng quy định."
"Mặc dù đúng quy định, nhưng ứng cử việc sáng giá nhất để giải quyết tình trạng rối loạn đang xảy ở Nghĩa Ô ở thời điểm ."
Trong lòng Thủy Tử Lập cũng âm thầm khen ngợi sự thông minh của Mộ Dung Húc, sang với các quan viên bên rằng: "Mộ Dung tướng quân tình cờ đang ở huyện Nghĩa Ô, , chiêu mộ những dân tham gia cuộc ẩu đả ở Nghĩa Ô binh lính, bằng cách , sẽ giải quyết nội loạn ở Nghĩa Ô"
"Hóa là !"