Mấy  Long Nhất  một bên  theo cử động của Mộ Dung Húc, tất cả đều liếc  ,   Trần Đại Thành bằng ánh mắt đồng tình. Thiếu chủ  bắt đầu hố   .
"Xùy! Gã mặt trắng như ngươi còn  thể cầm nổi, thế mà còn dám bảo  thử?"
Thấy sắc mặt Mộ Dung Húc vô cùng nhẹ nhõm khi cầm kiếm, Trần Đại Thành xùy  một tiếng,  mặt đầy vẻ  thèm để ý, đưa tay  đón nhận.
"Cầm cho chắc! Kiếm  của   nặng chút." Trong mắt Mộ Dung Húc lóe lên vẻ tối tăm,  đó  buông năm ngón tay .
"Ngươi đang xem thường lão... A..."
Trần Đại Thành còn  dứt lời, đại kiếm  rơi  lòng bàn tay ,  còn  kịp phản ứng thì tay   ghì xuống, tiếp theo đó giống như  sức mạnh to lớn của thiên quân đang đè xuống.
"Ầm!"
Một tiếng nặng nề vang lên, phần đuôi của trọng kiếm  trực tiếp cắm  đống tuyết.
Mà lúc  Trần Đại Thành  quỳ một chân  mặt đất, hai tay nắm chặt chui kiếm, cố gắng hết sức cắn răng kéo kiếm lên. Chỉ là cho dù   cố gắng thế nào, hai tay  nổi đầy gân xanh nhưng vẫn   cách nào ngăn cản  trọng kiếm đang  ép xuống.
Trần Đại Thành chật vật ngẩng đầu  về phía Mộ Dung Húc vẫn điềm nhiên như thế khiến  vô cùng sửng sốt. Nếu  nhớ  lầm thì     dùng một tay gỡ kiếm vô cùng nhẹ nhàng.
Mọi  xung quanh xem kịch vui của Trần Đại Thành, thấy  sự  đổi lớn thế  cũng ngây dại, chỉ cảm thấy  nghi ngờ. Kiếm  thật sự nặng như  ?
  Trần Đại Thành cũng  giống đang giả vờ.
"Trần tráng sĩ, ngươi cảm thấy kiếm  của bản tướng quân đủ nặng ?"
Ngay khi Trần Đại Thành sắp kiên trì  nổi nữa, Mộ Dung Húc  dùng một tay cầm kiếm trở về một cách nhẹ nhàng và cài  bên hông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-879.html.]
"Tại hạ phục. Tướng quân,  việc gì mời !"
Sau trận , Trần Đại Thành cũng  hiểu,  lẽ  thật sự hiểu lầm Mộ Dung Húc, võ công cao thâm khó lường như ,   tuyệt đối   hạng công tử sống an nhàn, ăn sung mặc sướng .
"Thấy hành động và lời  của Trần tráng sĩ,   rõ ngươi chính là  trung nghĩa,  hiểu nỗi lo trong lòng Trần tráng sĩ nhưng  cam đoan với ngươi,    khác những kẻ ăn   , vụng trộm vơ vét của cải của bách tính."
Hai    sang một bên, Mộ Dung Húc  Trần Đại Thành,  một cách thành khẩn: "Nam nhi   xây dựng, bảo vệ quốc gia, tình hình quốc gia hiện nay vô cùng nghiêm trọng,      tiêu diệt giặc Oa mới bảo đảm Nam Minh quốc thái dân an. Trong quân hiện   cần nhân tài như Trần tráng sĩ,  hy vọng ngươi  thể vứt bỏ hiềm khích  đây, chúng sức đối đầu kẻ địch với  để bách tính   một mảnh thanh bình thịnh thế."
Nghe Mộ Dung Húc , cả  Trần Đại Thành đều run rẩy, trong lồng n.g.ự.c giống như  một ngọn lửa đang cháy hừng hực và lan  khắp  , cả  như sôi trào nhiệt huyết.
"Soạt soạt..."
Tiếp theo đó, Trần Đại Thành  quỳ xuống  Mộ Dung Húc,  lớn tiếng :
"Nguyện  trướng tướng quân, mặc cho tướng quân điều lệnh! Phải bắt hết giặc Oa, bảo vệ quốc gia, c.h.ế.t cũng  từ."
"Tốt!" Nghe  đôi con ngươi của Mộ Dung Húc sáng lên,  bước lên đỡ Trần Đại Thành  dậy.
"Đa tạ tướng quân." Trần Đại Thành kích động  cảm tạ,  đó   lúng túng, : "Vừa  thuộc hạ  đắc tội tướng quân, mong tướng quân  trách tội."
Qua chuyện trọng kiếm  , Trần Đại Thành   Mộ Dung Húc  hề đơn giản, bây giờ   Mộ Dung Húc tự bạch một trận dõng dạc như , càng khiến trong lòng  tôn kính và sùng bái Mộ Dung Húc hơn.
"Người     tội. Chuyện chiêu binh tiếp theo còn cần ngươi  hao tổn nhiều tâm trí ." Mộ Dung Húc  để tâm chuyện  , .
"Vâng! Nhất định thuộc hạ sẽ  phụ hy vọng của tướng quân!"
Nghe  Trần Đại Thành trở nên kích động,  gật đầu nhận lệnh. Giao nhiệm vụ cho  chính là  bắt đầu tin tưởng , đương nhiên khiến Trần Đại Thành vui vẻ  thôi.
"Tướng quân."