Nhìn thấy sắc trời vẫn còn sáng, đáy lòng nàng tự cổ vũ lấy thêm can đảm, Thẩm Bích Thẩm liền nhặt một nhánh cây cẩn thận trong rừng sâu.
Quả nhiên, bởi vì gần đây lời đồn đại về quái thú nên khi sâu trong rừng thì cơ bản ai động đến những đồ , đồ ăn trong núi đầy ắp, đều là các loại rau rừng tươi cùng với nấm dại, khi thấy Thẩm Bích Thấm đều tỏa sáng hai mắt.
Khi còn nhỏ nàng ít núi hái nấm cùng đào rau dại, nên đối với việc phân biệt mấy thứ cũng hề chút khó khăn nào với Thẩm Bích Thẩm.
"Thật quá, chỗ đồ ăn hẳn là đủ ăn mấy ngày , hả?? Đó là cái gì?"
Nhìn đồ ăn chất đầy thì tâm trạng của Thẩm Bích Thẩm vô cùng , mới chuẩn trở về thì đột nhiên phát hiện tàng cây phía một con vật màu trắng.
"Con thỏ... thỏ c.h.ế.t ?"
Thoáng đến gần Thẩm Bích Thấm mới thấy rõ ràng, đây là một con thỏ đầy vết máu!
Thẩm Bích Thẩm chút ngây ngốc, thật sự thể tin chuyện "ôm cây đợi thỏ" như mà bản thể gặp . nhanh, nó thế bằng sự vui vẻ nảy lên trong lòng, quản con thỏ c.h.ế.t như thế nào, nàng chỉ
, hôm nay trong nhà sẽ thịt để ăn là !
"Sàn sạt...
"Hả? Cái gì !"
Thẩm Bích Thẩm định về phía bắt thỏ, chân còn kịp động thì vang lên một loạt tiếng truyền đến từ phía , khi đầu thì cảnh tượng cho nàng cảm giác bản rơi hầm băng , nàng chỉ há hốc miệng kinh ngạc.
Đây là một con lợn rừng trưởng thành với những chiếc răng nanh khổng lồ, nó đang từng bước khỏi một chiếc cây lớn, ánh mặt hung ác lạnh băng về phía nàng!
Nhìn thấy quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt Thẩm Bích Thấm sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa hét lên, cho dù hai chân nhũn , những vẫn như cũ ở chỗ đó dám động đậy.
Nàng mùi m.á.u tươi từ con thỏ sẽ thu hút lợn rừng, trong lòng hối hận, nếu sớm như thế thì nổi lòng tham nhặt con con thỏ về gì, chẳng thấy chuyện cả, con thỏ độc mà!
Thẩm Bích Thấm bất động, con lợn rừng đến một cách gần hơn đó cũng bất động, nguyên một chỗ giằng co cùng Thẩm Bích Thẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-88.html.]
Thẩm Bích Thẩm cảm nhận rõ ràng , rằng thở của con lợn rừng đang dần trở nên cuồng bạo, trong lòng nghiêm nghị, bản cần rời khỏi đây thật nhanh, vì con lợn rừng sẽ nhanh sẽ hết kiên nhẫn!
Thẩm Bích Thấm ép bản bình tĩnh , đó chậm rãi từng bước một sang bên cạnh, chỉ cần chọc giận lợn rừng, thì rời khỏi tầm mắt của lợn rừng thì đó nó sẽ công kích nữa.
"A!"
"Phanh..."
mà trời chiều lòng , Thẩm Bích Thấm mới lùi mấy bước, thì chân vướng rễ cây mặt đất, cả ngã thật mạnh mặt đất, đồ vật trong giỏ tre rơi đầy mặt đất.
Cái hành động , thành công chọc giận lợn rừng!
"Phanh phanh phanh..."
Lợn rừng chịu kích thích lập tức điên cuồng tấn công Thẩm Bích Thẩm, răng nanh sắc bén trong rừng lúc ẩn lúc hiện tỏa ánh sáng lạnh!
"Tê -! Đau quá!"
Thẩm Bích Thẩm bò dậy, phát hiện ngã quá mạnh, cả cánh tay và đầu gối đều bủn rủn lực, căn bản dậy nổi.
Nhìn con lợn rừng càng ngày càng gần, trong lòng Thẩm Bích Thẩm phát từng đợt tuyệt vọng, chẳng
lẽ hôm nay sẽ chất ở chỗ ? Vì nhặt một con thỏ nhỏ mà mất mạng, thì thật sự quá thảm
!
"Bá..."
Vào lúc lợn rừng chỉ cách Thẩm Bích Thẩm đến một mét, một bóng dáng màu bạc phi từ trong đám cây cối , ngậm lên cổ Thẩm Bích Thẩm liền nhanh chóng chạy khỏi đó.
"Ngân lang!" Nhìn thấy ngân lang, Thẩm Bích Thẩm nhịn vui vẻ .
"Rầm rầm..."