Thật lâu  đó, đại thúc râu quai nón mới , ngân lang  kêu một tiếng liền đem đầu ngạo kiều hất về một phía, ý của nó thật rõ ràng, nó  thích chở Thẩm Bích Thẩm.
Nhìn thấy ngân lang  nhân tính như , vẻ mặt Thẩm Bích Thẩm đầy hắc tuyến, bây giờ cô  xác định, bản    thấy sự khinh thường và coi rẻ từ trong ánh mắt của ngân lang tuyệt đối   là ảo giác.
Nàng cư nhiên  một con sói ghét bỏ , hơn nữa  còn ghét bỏ tận hai !
"Đại thúc!"
Mắt Thẩm Bích Thẩm mang nước mắt  đại thúc râu quai nón cực kỳ ủy khuất mà kêu một tiếng, nước mắt  của nàng   là giả,   thật sự ngã  đau.
"Thuận Phong, coi như giúp  một ,  ?" Đại thúc râu quai nón  chút do dự, nhưng vẫn buông lợn rừng xuống,  xuống vuốt ve lông ngân lang nhẹ giọng .
Tuy rằng   thấy biểu tình của đại thúc râu quai nón, nhưng từ trong âm thanh khàn khàn, Thẩm Bích Thẩm    một tia ôn nhu.
"Ngao -"
Được đại thúc râu quai nón vuốt ve sống lưng, ngân lang  thoải mái mà híp híp mắt,  tình nguyện mà kêu lên một tiếng, lúc  mới  đến  mặt Thẩm Bích Thẩm   sấp xuống.
Nhìn thấu ngân lang nguyện ý chở bản , Thẩm Bích Thấm lập tức mang theo rổ
  thu thập , tâm trạng thấp thỏm mà bò lên lưng ngân lang.
Lông của ngân lang sờ  mềm mại bóng loáng, cũng  giống như gai nhọn hau như châm như trong tưởng tượng của bản .
"A!"
Thẩm Bích Thẩm  bò lên , ngân lang đột nhiên  lên, Thẩm Bích Thấm sợ tới mức hét lên một tiếng  đó ôm chặt lấy cổ ngân lang.
Ngân lang  để ý tới việc Thẩm Bích Thẩm  ngã xuống  , cất bước đuổi theo  đaị thúc râu quai nón một bước chân,  đó một  một sói, một  một  chậm rãi  xuống núi. ...
"Đại thúc,  tên là gì thế?"
Ngồi  lưng ngân lang,  đại thúc râu quai nón một  mà khiêng  con lợn rừng hơn hai trăm cân xuống núi, thế mà vẻ mặt cũng  đỏ  suyễn, Thẩm Bích Thấm thật sự vô cùng bội phục, đại thúc  gầy nhưng  rắn chắc dáng  kiện thạc là như  ?
 mà, đại thúc râu quai nón  để ý tới Thẩm Bích Thẩm đang hỏi chuyện, vẫn bảo trì trầm mặc như cũ. "Đại thúc,  tên là gì ? Thúc  cho  , tính  thúc  cứu  hai  , dù   cũng   ân nhân của  tên là gì chứ?" Nhìn thấy đại thúc râu quai nón  để ý đến bản , Thẩm Bích Thầm vẫn  nhụt chỉ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-90.html.]
đặt câu hỏi   nữa.
 mà, vẫn nhận  sự yên lặng như cũ.
Vì thế
"Đại thúc,  tên là gì ?"
"Đại thúc,  năm nay bao nhiêu tuổi ?"
"Đại thúc nhà   mấy ?"
"Đại thúc quen  ngân lang  bao lâu ?"
"Đại thúc..."
"Mộ Dung Húc!"
Rốt cuộc đại thúc râu quai nón cũng  chịu nổi sự ồn ào của Thẩm Bích Thẩm, dừng chân   đầu nhíu mày  Thẩm Bích Thẩm   tên của .
"Mộ Dung Húc , đại thúc  sớm một chút     , hại  hỏi đến cả miệng cũng mỏi ."
Trên mặt Thẩm Bích Thẩm bất mãn oán giận, trong lòng  cảm thán,  ngờ
một đại thúc thợ săn   tên dễ  như .
Mộ Dung Húc: "...!"
Vốn dĩ đến chân núi Mộ Dung Húc liền định bỏ Thẩm Bích Thẩm , nhưng mà Thẩm Bích Thẩm vì   ân nhân ở nơi nào  dùng cặp mắt to lưng tròng nước mắt khiến Mộ Dung Húc bại trận, dẫn nàng  trong nhà.
Nhà Mộ Dung Húc cách chân núi  xa, bên ngoài  dùng gạch xanh cao cao xây lên một tường vây,  thể  thấy tình huống cụ thể bên trong, tuy nhiên  thể
ngửi  một cỗ mùi hương thanh nhã. "Khấu khẩu khấu... Khẩu... Khấu khẩu...
Mộ Dung Húc giữ chặt môn   cửa gõ vài cái  quy luật,  đó cửa   mở . "Húc nhi, con về... Đây là?"