"Rất ! Âu Tất Tiến, bây giờ ngươi còn lời gì để ?" Sau khi xong, Phương tri huyện lập tức về phái Âu Tất Tiến, lạnh lùng .
"Hừ, ngươi chớ ăn bậy bạ! u mỗ cũng ngươi, càng dây dưa ân oán gì với ngươi, vì ngươi hãm hại ?"
Ban đầu thấy Trương Tuyền, Âu Tất Tiến cảm thấy lúng túng nhưng khi Trần Lãng Tử ghé tai vài câu, đó đột nhiên tự tin, há miệng lập tức phủ nhận ngay.
"Không sai! Trung Nghĩa bá, tuy nhân chứng quan trọng nhưng ngài chứng cứ gì thể chứng minh chính là thích khách? Ngài thể chứng thực phận , chứng kiến hoặc vật chứng gì ?"
Trần Lãng Tử hất cây quạt trong tay lên, mặt mày đầy vẻ châm biếm, :
"Trung Nghĩa bá, cho dù ngài là huân quý nhưng cũng thể tùy tiện tìm đến đó chính là sát thủ, như thế chẳng quá trẻ con ?"
"Chuyện ... Tước gia, ngài chứng minh phận của ?"
Trần Lãng Tử lý, dù cũng chỉ một Trung Nghĩa bá phủ Trương Tuyền là sát thủ, nếu ai thể chứng thực phận của Trương Tuyền thì nhân chứng Trương Tuyền quả thực vô hiệu.
Mà bên hai Thẩm Bích Thấm và Thẩm Thủ Nghĩa đều im lặng. Chuyện đúng là khó, thích khách nên đương nhiên tay mà để ai thấy, xem ? Còn về phần của thương đội, họ đều là của Thẩm gia, đương nhiên thể lên chứng.
"Hừ, tước gia, bây giờ ngài còn lời nào để chứ?"
Thấy Thẩm Thủ Nghĩa lời nào, Trần Lãng Tử càng đắc ý, thái độ càng phách lối, "Nếu tước gia cách nào chứng minh phận sát thủ của Trương Tuyền thì Phương tri huyện nhanh chóng thả ông chủ Âu ! Ông chủ Âu là bận rộn, công việc nhiều, cũng thời gian ở đây phung phí với các ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-947.html.]
"Không sai! Trung Nghĩa bá, thấy trong nguyện ngươi khác che mắt, chỉ cần ngươi đồng ý giao cho Diêm phủ xử trí, sẽ tính toán chuyện hôm nay với ngươi, chia tay trong vui vẻ, thế nào?"
Bây giờ nắm chắc phần thắng trọng tay, Âu Tất Tiến yên tâm nhưng cũng nếu chuyện tiếp tục điều tra nữa thì sợ rằng sẽ giấu diếm bao lâu nên nhất vẫn nhanh chóng trở kinh thành.
Vì tuy trong lòng chỉ mượn cơ hội khiến mấy Trung Nghĩa bá rơi đài nhưng vì suy nghĩ cho đại cục, nên nhanh chóng kết thúc vụ kiện cáo vẫn hơn.
"Đại nhân, tiêu nhân đều thật! Tuyệt đối hề giả dối, mong đại nhân minh xét!"
Nghe Âu Tất Tiến , Trương Tuyền lập tức luống cuống. Tất nhiên rõ Âu Tất Tiến thế nào, sợ trở thành con cờ vứt bỏ nên cắn răng, dập đầu la lớn: "Tiểu nhân thể tự chứng minh phận của .”
Trương Tuyền vô cùng rõ ràng tác dụng hiện nay của là chứng minh phận sát thủ của , nếu thì cũng còn giá trị gì nữa, đến lúc đó Âu Tất Tiến sẽ thoát tội, cho dù Thẩm gia buông tha cho thì Âu Tất Tiến tuyệt đối sẽ dung tên phản đồ là .
Vì chỉ thể với các ở đó.
"Ồ, ngươi xem!" Nghe Phương tri huyện Trương Tuyền trầm giọng .
"Thảo dân và các sát thủ do Âu Tất Tiến tự huấn luyện , đều dấu ấn đầu rắn, vị trí bên lưng trái." Trương Tuyền dứt lời lập tức cởi bỏ áo xuống.
Quả nhiên lưng một dấu ấn đầu rắn đang giương nanh múa vuốt vô cùng dữ tợn.
"Hừ, cho dù ngươi dấu ấn thì thể chứng minh cái gì? Có thể chứng minh là thích khách chứng minh ngươi là thích khách do Diêm thị ?"