"Xương heo lớn hóa còn thể dùng thuốc ? Được , thúc thúc nhớ, ngày mai sẽ mua xương lớn về hầm." Nghe Thẩm Bích Thẩm , Thẩm Đại Võ gật đầu đồng ý chút nghi ngờ.
"Thấm Nhi , con canh xương hầm trị rút gân?" Thẩm Thủ Nghĩa nhíu mày Thẩm Bích Thấm hỏi.
Chuyện tặng đồ cho nhà Thẩm Đại Võ, Thẩm Thủ Nghĩa , cũng cực kỳ tán đồng cách của Thẩm Bích Thấm, chỉ là Thấm Nhi khi nào hiểu y thuật?
"Ngạch... Cái ... A! Là... Là Trần đại phu ạ. Trần đại phu từng bắt mạch cho ca ca , ông căn dặn tam ca ca uống nhiều canh xương hầm, còn già rút gân xương cốt đau thì uống canh xương hầm cũng , cho nên con nhớ kỹ."
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa , Thẩm Bích Thấm ngây một lúc, lập tức đem Trần đại phu bia đỡ đạn.
"Hóa là như thế."
Vừa là Trần đại phu , Thẩm Thủ Nghĩa cũng tin, Trần đại phu thanh danh ở trấn, hơn nữa Trần đại phu công danh tú tài trong , Thẩm Thủ
Nghĩa vẫn luôn vô cùng kính trọng Trần đại phu.
"Trọng Thành ca, ca một khuê nữ đó." Thẩm Đại Võ hâm mộ .
"Đó là đương nhiên!" Thẩm Thủ Nghĩa chút khách khí đáp, mặt tràn đầy sự kiêu ngạo.
Bởi vì Thẩm Bích Thấm trong nhà còn đồ ăn, cũng khách khí, tất cả đều yên tâm ăn nhiều, Thẩm Bích Thẩm cũng mang nhiều đồ ăn, nhanh chóng ăn hết, canh cũng dư .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-95.html.]
Tuy rằng chỉ ăn lót , nhưng cũng hơn chỉ ăn một cái bánh bã đậu nhiều, vẻ mặt của tất cả đều thỏa mãn.
"Phụ , con về đây." Sau khi ăn xong, Thẩm Bích Thẩm dọn dẹp chén đũa, với Thẩm Thủ Nghĩa.
"Thấm Nhi, vất vả cho con , đường cẩn thận." Thẩm Thủ Nghĩa yêu thương xoa đầu Thẩm Bích Thẩm.
Bữa cơm chỉ là bữa cơm ngon nhất ông từng ăn, mà còn giúp ông thoáng giảm bớt cảm giác thua thiệt đối với Thẩm Đại Võ và Thẩm Điền.
Tiểu nữ nhi từ lúc hết bệnh biểu hiện cực kỳ thông tuệ, Thẩm Thủ Nghĩa , cơm canh hôm nay chắc chắn là tiểu nữ nhi , trong lòng ông cảm động áy náy, ông dường như từng để cho bọn nhỏ ăn một bữa cơm no...
"Con phụ ." Nói tạm biệt với , Thẩm Bích Thẩm mang theo tâm tình cầm rổ về.
Về đến nhà, khi rửa sạch nội tạng heo và nấu qua một , Thẩm Bích Thấm tiếp tục đan bao tay, bây giờ là buổi chiều, nhưng nàng chỉ đan một đôi bao tay, ngày mốt là phiên chợ, cũng thể gấp gáp một trăm đôi bao tay .
Chờ đến lúc trời chạng vạng, thừa dịp sắc trời còn tối hẳn, Thẩm Bích Thấm cho một ít canh xương hầm ống tre, đó mang tìm Mộ Dung Húc.
Nàng nhớ đó Mộ Dung Húc từng , gần đây lão Phùng luôn đau chân, Thẩm Bích Thẩm cảm thấy, vấn đề của lão Phùng tám phần cũng là vì thiếu Canxi.
Con Thẩm Bích Thẩm yêu ghét rõ ràng, nhận ân tình của khác thì báo đáp, huống hồ Mộ Dung Húc cứu nàng hai , lão Phùng là của Mộ
Dung Húc, bởi Thẩm Bích Thấm càng để tâm đến chuyện của lão Phùng.