"Thấm nha đầu,  cháu  đến  lúc ? Mau !" Mở cửa, Phùng lão nở nụ
 hiền hòa,  với Thẩm Bích Thẩm.
"Không cần  Phùng gia gia, cháu đến đưa canh xương cho ông, đại phu   chân đau nên uống canh xương hầm thì hiệu quả sẽ  hơn nên cháu  đưa đến chỗ
ông một ít."
Thẩm Bích Thẩm  xong  đưa ống trúc đến  mặt Phùng lão,  đó nàng  ngượng ngùng : "Trong nhà cháu   vật gì chứa  nên chỉ  thể dùng ống trúc thế  thôi, ông đừng ghét bỏ nhé!"
"Ông sẽ  ghét bỏ, ông vui mừng còn  kịp đây. Thấm nha đầu   lòng, nhất định ông sẽ uống hết."
Phùng lão  sững sờ nhưng ngay  đó ông   đưa tay  nhận lấy,  mặt thì  rạng rỡ, trong thoáng chốc cũng thấy trong lòng   ấm áp. Quả nhiên ông     nhầm, tiểu cô nương  cực kỳ .
"Ông ơi, thứ ..."
Chờ  khi Thẩm Bích Thẩm  rời , phản ứng đầu tiên khi Mộ Dung Húc  thấy vật trong tay ông Phùng chính là nhíu mày.
"Thứ  là Thẩm nha đầu  cho ông, cháu đừng nghĩ đến chuyện  chia sẻ!"
Mộ Dung Húc còn  dứt lời thì lão Phùng  cắt ngang.
"Ông, ông  rõ cháu   ý đó mà."
Sắc mặt Mộ Dung Húc    lắm, chỉ mới gặp tiểu cô nương  một , nếu trong lòng nàng  ý đồ  thì   ? Có thể tùy tiện ăn đồ của  khác ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-96.html.]
"Ý đó là ý gì? Nói cho cháu , lão già  đây  thích nha đầu , cháu   hù dọa cho   sợ mà chạy mất! Ông  uống canh, cháu đừng  theo!"
Phùng lão  thèm để ý đến Mộ Dung Húc nữa, ông  phất tay, vẻ mặt vui mừng, phấn khởi xách theo canh của   nhà.
Mộ Dung Húc  rõ tính tình của Phùng lão,    sẽ   cách nào ngăn cản  ông  nên chỉ  thể lắc đầu bất đắc dĩ, cau mày  theo  trong.
Cuối cùng chờ đến tối, chờ cho    trở về nhà, Thẩm Bích Thẩm phấn khởi dọn cơm tối , một mâm cơm phong phú  khiến tất cả   đều giật  đến ngây .
"Phụ , nương,   nhanh chóng  ăn cơm thôi! Đặc biệt là món canh xương hầm , nữ nhi  hầm hơn nửa ngày ."
Thẩm Bích Thấm ân cần múc cho mỗi  một bát canh, nàng  cho thêm ruột non và gan heo  trong canh, đó đều là những thứ  thể bồi bổ cho cơ thể.
"Thấm nhi , những thứ  từ  mà con ?"
Nhìn thấy thịt  bàn,   đến món ăn mặn trong bát, Thẩm Lâm thị chật vật nuốt nước miếng,  đó mới hỏi.
Tuy cảm thấy   hổ nhưng thật sự  lâu  bà  cũng  từng  ăn thịt,  thêm mỗi ngày   ăn no nên những thứ  quả thực là sự hấp dẫn quá lớn.
"Hôm nay con    núi đào  mấy loại rau dại , thịt  là một đại thúc thợ săn cho." Nàng  chắc chắn sẽ  thể nào giấu  chuyện nên chỉ  thể  thật, thế nhưng cũng chỉ  phân nửa sự thật, còn việc nàng  heo rừng tấn công thì Thẩm Bích Thấm che giấu   .
"Sau núi? Thấm Nhi, con   núi  ? Không    cho phép  đến đó nữa ?" Nghe Thẩm Bích Thấm     núi, Thẩm Thủ Nghĩa đập tay lên bàn mấy ,  mặt cũng lộ rõ vẻ tức giận.
"Phụ ,  thật ! Người  khổ cự đào rau dại là  cho    ăn cơm ngon, thế mà phụ  còn hung dữ với con!" Thẩm Bích Thẩm  bản  đuối lý vì   lời nên nàng trực tiếp dùng kế nước mắt.
"Tướng công, Thấm Nhi hiếu thảo,  hung dữ với nữ nhi  gì?" Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm , Thẩm Lâm thị lập tức bước lên ôm nàng an ủi,  đó mới  đầu  bất mãn mà trách móc Thẩm Thủ Nghĩa.
"Ta... Ta   cố ý, ... Ôi... Ta chỉ tự trách bản  vì   bản lĩnh mới khiến cho cuộc sống của     thoải mái, mới để cho nữ nhi còn nhỏ tuổi mà  quan tâm trong nhà. Thấm Nhi, phụ  cũng vì lo lắng cho con, nếu con xảy  chuyện gì thì ? Con bảo phụ   sống thế nào?"