Cho nên khi thấy Mộ Dung Húc và Ngự Thiên Quân đến, loại cảm giác tìm thấy đường sống trong chỗ c.h.ế.t , khác tuyệt đối thể hiểu .
"Quan tri huyện cần đa lễ."
Sau khi bước đến đỡ dậy, vẻ mặt Mộ Dung Húc mới trịnh trọng : "Bản tướng quân hết chuyện xảy ở Tiên Du , bản tướng ở đây, nhất định sẽ để cho bi kịch của phủ thành xuất hiện thêm nữa."
"Có những lời của tướng quân, hạ quan cảm thấy yên tâm ."
Khẽ lau mồ hôi lạnh trán, Quan Thành Ngọc mới lấy từ trong n.g.ự.c một bức thư đưa cho Mộ Dung Húc, : " , đây là thư mà Quý tổng binh gửi đến, là đưa cho Mộ Dung tướng quân."
"Ừm."
Nhìn lá thư , hai mắt của Mộ Dung Húc lập tức tối sầm, mở thư thoáng qua, long mày lập tức cau , hai mắt khẽ nheo, đưa lá thư cho Quan Thành Ngọc xem.
"Cái gì? Đây là... Bên phía Quý tổng binh thể lập tức dẫn theo đến đây! Sao thể, thể như chứ!"
Nhìn nội dung trong thư, Quan Thành Ngọc nhịn kêu lên một tiếng, cả đều hoảng hốt, đó căng thẳng Mộ Dung Húc hỏi: "Không tướng quân mang theo bao nhiêu binh lính?"
"6000." Vẻ mặt Mộ Dung Húc bình tĩnh .
"Hả? 6000? Chỉ 60người ?"
Nghe thấy con , Quan Thành Ngọc lập tức choáng, hai mắt trợn trừng.
Mặc dù đây từng thấy sức mạnh của Ngự Thiên Quân, nhưng hôm nay trực tiếp đối mặt với gần 200giặc Oa, sự đối lập giữa 60với 200này thật sự tương phản quá lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-969.html.]
Sự hung tàn của giặc Oa từ lâu sớm ăn sâu bén rễ trong lòng của dân Nam Minh, giống như nỗi sợ của Ngự Thiên Quân ở trong lòng giặc Oa , nỗi sợ đó tồn tại như sói với hổ.
"Bây giờ nghĩ đến những chuyện cũng tác dụng gì."
Hiện tại Mộ Dung Húc tâm trạng nào để quan tâm đến cảm xúc trong lòng của Quan Thành Ngọc, nhanh chóng đưa quyết định, trầm giọng : "Chuyện qua lâu như , tình hình bên Quý tổng binh , ngươi lập tức tám trăm dặm đến hỏi xem tình huống, hỏi xem khi nào viện binh thể đến.”
"Vâng ạ, hạ quan lập tức ngay." Bị khí thế của Mộ Dung Húc cho kinh sợ, Quan Thành Ngọc cũng lập tức tỉnh táo .
"Đợi , trong thành của ngươi thể điều động bao nhiêu dân binh?" Ngay đó, Mộ Dung Húc lập tức hỏi .
"Nhiều nhất cũng chỉ hai trăm." Quan Thành Ngọc suy nghĩ một chút, đó trả lời.
"Hai trăm, , bên phía sẽ phái hai trăm binh lính đến chỗ ngươi, đây đều là những binh lính thể lấy một địch trăm, nếu như bọn họ ở đây, việc thủ thành cũng là vấn đề lớn." Mộ Dung Húc nhẹ nhàng gật đầu, đó dùng đôi mắt phượng lạnh lùng về phía Quan Thành Ngọc, : "Chuyện thủ thành giao hết cho ngươi, ngươi thể ?"
"Cho dù hạ quan bỏ mạng cũng sẽ kiên quyết bảo vệ thành phá!"
Bị Mộ Dung Húc như , nghĩ đến tính nghiêm trọng của chuyện , dù nếu như thua trận cũng chết, cho nên Quan Thành Ngọc cắn răng, gật đầu đồng ý, nhưng đó nhịn thảo luận : "Tướng quân, chỉ hai trăm , thể đưa thêm mấy nữa ?"
"Ngươi đừng lo, đến đây chúng còn mang theo nhiều s.ú.n.g ống cùng pháo, đều là vũ khí lợi hại dùng để thủ thành, hai trăm khẳng định đủ ." Triệu Đại Hà bên cạnh an ủi : "Hơn nữa, bên ngoài thành chúng bảo vệ, tất nhiên sẽ để cho giặc Oa cơ hội bước trong thành."
"Hiện tại binh lực hạn, việc để hai trăm binh sĩ ở trong thành là cực hạn ." Mộ Dung Húc cũng lên tiếng .
"Vậy, cứ ."
Nếu như Mộ Dung Húc đều như , Quan Thành Ngọc cũng thêm gì nữa, nắm chặt tay, đó Mộ Dung Húc hỏi: "Vậy tiếp theo tướng quân định gì?"