"Chúng tiểu nhân . Tiểu thư cần bọn tiểu nhân gì, tiểu thư cứ , chúng tiểu nhân tuyệt đối dám chối từ." Nếu là vì đánh thua nên mới rơi tình thế ép buộc nhưng bây giờ thì bọn tình nguyện.
Tuy bọn là những tên vô vô công rỗi nghề nhưng trong lòng cũng một cái cân, sợ trời sợ đất mà chỉ khâm phục Trung Nghĩa bá hết lòng vì bách tính, bây giờ sai lầm lớn thế , tất cả bọn đều hối hận.
"Rất ! Giặc Oa sắp đánh phủ Chương Châu chúng , lẽ các ngươi cũng đến tin tức ."
Thẩm Bích Thấm gật đầu, khi uống một ngụm nước , giọng thản nhiên:
"Bây giờ biên quân còn đáng tin nữa nên thành trì cũng chỉ thể dựa chính chúng trông giữ, các ngươi đồng ý giúp đỡ ?"
"Hả?" Nghe trong thoáng chốc mấy tên vô đều trợn tròn hai mắt.
"Thế nào? Chẳng nguyện ý tất cả , bây giờ đổi ý ?"
Thấy thế , hai mắt Lưu Trường Phúc phát tia sáng lạnh lùng, sắc bén, giọng cũng lạnh lẽo: "Nếu thật sự giữ thành trì, cũng chính là các ngươi lập công lớn, đây chính là cơ hội cho các ngươi lấy công chuộc tội. Nam tử hán đại trượng phu nên chuyện lớn, lẽ nào các ngươi còn tiếp tục để xem thường ?"
"Ta... Ta..."
Nghe Lưu Trường Phúc , ánh mắt của mấy bọn đều trở nên ảm đạm, gục đầu im lặng. "Ta đồng ý."
Qua một lúc lâu, một tên trong bọn khẽ cắn răng, ngẩng đầu, lớn tiếng :
"Vị đại nhân sai! Đời của quá hèn nhát, bây giờ nếu tước gia cho cơ hội , đồng ý, đồng ý giúp đỡ thủ thành. Cùng lắm thì cũng chỉ c.h.ế.t mà thôi nhưng mười tám năm vẫn là một trang hảo hán!"
"Ngươi thôi , bây giờ ngươi cũng chẳng hảo hán!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-981.html.]
Nghe tên vô , một tên vô khác quỳ bên cạnh nhịn mở miệng mỉa mai nhưng ngay đó chính cũng nghiêm túc : "Ta cũng đồng ý!
Nửa đời của nhiều chuyện sai nhưng thật sự hy vọng cơ hội sửa đổi, cho dù thật sự c.h.ế.t nhưng qua một trận , kiếp hẳn là vẫn thể một hảo hán, tiếp tục khiến nhà hổ thẹn."
" ! Chúng đồng ý!"
Nghĩ đến bình thường những thích đó cứ hùa châm chọc, khiêu khích khiến vành mắt của những tên vô khác cũng đỏ lên, bọn cùng lớn tiếng nhận lời.
Nghe mấy , ngược Thẩm Bích Thấm bất ngờ, trong mắt nàng hiện vẻ vui mừng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "Trường Phúc, dẫn bọn rửa mặt , đêm nay còn cần họ hỗ trợ."
"Vâng!" Lưu Trường Phúc lên tiếng, đó nhanh chóng dẫn mấy rời .
"Quang Tử, ngươi lập tức đến thôn Thẩm Gia, bảo bên đó chuẩn dời hết tất cả vũ khí hiện đưa đến nội thành."
Chờ Lưu Trường Phúc dẫn những , Thẩm Bích Thẩm mới dặn dò Quang Tử: "Ngoài , thông báo cho tất cả thôn dân thôn Thẩm Gia chuẩn sẵn sàng, chú ý phòng ngự giặc Oa. Còn về trang viên, phái bảo vệ tranh viên đang trồng khoai lang, còn những nơi khác tạm thời buông lỏng, đó đưa tất cả họ nội thành trợ giúp."
"Vâng!"
Bây giờ chỉ cách giờ cấm ban đêm hơn một canh giờ, tình hình vô cùng khẩn cấp, Quang Tử dám trễ nãi, nhận lệnh roi thúc ngựa chạy như bay về phía thôn Thẩm Gia.
"Cheng cheng cheng..."
Quang Tử cưỡi ngựa rời khỏi bá tước phủ, chỉ thấy một đội quan sai đường, gõ chiêng đồng lớn tiếng hô hào: "Giặc Oa sắp đến, giờ cấm ban đêm thành trì sẽ phong tỏa, nếu rời khỏi thành mau chóng rời giờ cấm ban đêm. Nếu ở chung tay bảo hộ thành thì sáng sớm ngày mai hãy tiến về phủ nha nhận lấy binh khí. Trung Nghĩa bá ngài tự nguyện dẫn đầu đoàn chung tay kháng giặc Oa, thề sống c.h.ế.t thủ thành!"
"Trung Nghĩa bá thật sự ở thủ thành ?"