Vốn vẫn còn chút bất an nhưng thấy Thẩm Thủ Nghĩa đến, dân chúng giống như uống một viên thuốc an thần, trong nháy mắt đều yên tâm .
"Xin các vị giữ im lặng trong chốc lát!"
Nhìn thấy nhiều đều ở như , Thẩm Thủ Nghĩa và đồng tri , trong mắt đều hiện vẻ vui mừng: "Các vị thể ở thế , vô cùng vui mừng, tiên ở đây cảm tạ các vị"
Nói xong, Thẩm Thủ Nghĩa lập tức chắp tay, bái thật sâu .
"Tước gia, ngài thật sự khiến chúng tổn thọ mất!"
"Thủ thành chính là bảo vệ nhà, đây đều là việc trong bổn phận của chúng , ngài cần lời cảm !"
"Không sai! Ban đầu ngài là thể rời nhất nhưng ngài chịu ở hỗ trợ chúng , chúng nên cảm tạ ngài mới đúng!"
" , ngài còn hơn những quan viên bỏ nhiều!"
"Tước gia, ngài cần dặn dò gì, ngài cứ , chúng đều thoái thác, tất cả đều theo ngài phân công.”
Thấy hành động của Thẩm Thủ Nghĩa, tất cả đều vội vàng nghiêng tránh , dám thất lễ với ông nhưng trong lòng họ tràn đầy vẻ kích động và tự hào.
Cho dù kết quả thể nào, họ chỉ cần họ hổ thẹn với chính , hổ thẹn với trời đất, càng hối hận.
Phản ứng của dân chúng khiến sự nhiệt huyết bên trong đồng tri yên lặng bao năm nay nhưng bây giờ cũng dâng trào dâng trào lên, khiến ông nhớ đến những năm đầu tiên mới bước quan trường, bây giờ lòng nhiệt huyết thổi bùng lên một nữa.
"Tốt lắm! Nếu như cũng cần nhiều lời nữa."
Dân chúng tích cực phản ứng như , Thẩm Thủ Nghĩa cảm động vô cùng, ông cũng kiểu cách, lập tức gật đầu mở miệng : "Nhiệm vụ khó khăn nhất của hôm nay chính là thủ thành, cho nên leo lên đầu thành là các dũng sĩ võ nghệ cao cường và sợ sinh tử, vì sẽ ưu tiên cho võ và sử dụng binh khí."
"Không sai! Trận chiến liên quan đến sự tồn vong của tất cả bách tính trong thành chúng , tuyệt đối cho phép xảy bất kỳ chuyện ngoài ý nào nên nhất định chư vị suy nghĩ cho kỹ càng!"
Lúc Thẩm Bích Thẩm cũng bước lên phía , nàng rút đai trán của Ngự Thiên Quân , lớn tiếng : "Đến lúc đó chư vị dũng sĩ lên đầu thành sẽ mang đai trán của Ngự Thiên Quân lên. Lúc các ngươi sẽ đại diện cho Ngự Thiên Quân nên khi đối mặt với giặc Oa, tuyệt đối tỏ e ngại!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-985.html.]
"Đai trán của Ngự Thiên Quân!"
Nghe Thẩm Bích Thẩm , đám đông vốn đang yên tĩnh thì trong nháy mắt vô cùng huyên náo. Có thể mang đai trán của Ngự Thiên Quân, việc vinh dự đến mức nào!
"Còn nữa, đến lúc đó bản quan, tước gia và cả ngũ tiểu thư đều sẽ lên đầu thành, tự chỉ huy đốc chiến, cùng chiến đấu, tiến thoái với chư vị!"
Lúc đồng tri cũng bước lên, lớn tiếng : "Còn đai trán , nếu thể giữ vững thành trì, chúng cũng sẽ thưởng nó cho chư vị."
"Tại hạ dùng trường thương, để lên!"
"Thảo dân chính là thợ săn, dùng cung tiễn!"
"Ta sức mạnh, thể hỗ trợ b.ắ.n tên nỏ và đá!"
"..."
Nghe đến đó cuối cùng cũng nhẫn nại nữa, họ nhao nhao bước lên báo danh.
Mọi đều Ngự Thiên Quân là sự tồn tại như thế nào, chắc chắn sẽ là nhân vật nổi tiếng thiên cổ, thể đai trán , tuyệt đối chính là vinh dự rạng rỡ tổ tông, tuyệt đối thể trở thành bảo vật gia truyền.
"Tốt lắm! Nếu như đều xếp thành hàng ! Lĩnh binh khí tiên, lĩnh binh khí xong thì sang bên đợi và tiến hành vận chuyển vũ khí lên đầu thành"
Thấy thế Thẩm Thủ Nghĩa cũng do dự, ông gật đầu, lớn tiếng :
"Mong chư vị đều tuân thủ quy tắc, như mới thể gia tăng tốc độ, nếu để giặc Oa đến là còn kịp nữa.”
"Vâng!" Nghe , lập tức xếp thành bốn hàng chờ đợi.
"Phụ , trông chừng bên , con dẫn mấy họ lên đầu tường." Chờ đến khi một trăm nhận binh khí nhất, Thẩm Bích Thẩm sắc trời với Thẩm Thủ Nghĩa.
"Được! Chính con cũng cẩn thận!"