"Lần  cũng  giống như  , thẩm trực tiếp khấu trừ tám trăm văn mua sợi, đưa  cho  một lượng bạc và một trăm văn tiền  ạ!" Thẩm Bích Thẩm ngẫm nghĩ .
"Được!"
Quý Tứ Nương khẽ gật đầu, nàng lấy cân và mấy miếng bạc vụn từ trong quầy , cân thử, lấy  dư xuống,  đó  đưa cân  gần cho Thẩm Bích Thấm kiểm tra.
Thẩm Bích Thẩm  bình thường  thị trường đều lưu thông bạc vụn thế ,  hiếm gặp loại bạc thỏi như Trần đại phu cho nàng,  thể  rút  từ ngân hàng tư nhân mới .
Sau khi đối chiếu sổ sách, nhận lấy sợi, Thẩm Bích Thấm chào tạm biệt Quý Tứ
Nương  rời khỏi hiệu thêu.
Sờ một lượng bạc trong n.g.ự.c , tuy  nhiều nhưng đây vẫn là  tiền nàng cố gắng kiếm  khiến Thẩm Bích Thẩm cảm thấy vô cùng vui mừng, nàng vui hơn cả khi bản   kiếm  mười lượng bạc  .
"Giao bộ bao tay  đến chủ nhân Quý phủ!" Sau khi Thẩm Bích Thấm rời , Quý Tứ Nương cầm một bộ bao tay, gói kỹ   giao cho gã sai vặt bên cạnh .
Thư phòng Quý phủ.
"Ha ha ha... Tuyệt diệu! Thật sự tuyệt diệu  thể tả!" Một nam tử trung niên   thư án,  vỗ tay   thoải mái.
"Phụ , nếu Chương Châu phủ của chúng  báo lên bệ hạ, hẳn sẽ là một công lao lớn. Trên mặt nam tử thanh niên  bên cạnh hiện đầy vẻ vui mừng.
Trên đầu thiếu niên  đội mũ bạc, mặc áo gấm trắng cổ tròn,  eo đeo ngọc bội như ý khắc vân hoa sen, mang ủng da đen, khi thế hiên ngang,  tuấn, uy vũ bất phàm.
"Thúc phụ, đại đường , chuyện gì khiến hai  vui vẻ như ?" Đang  thì một thiếu niên mặc y phục màu tím, tay cầm quạt giấy từ bên ngoài bước 
"Dật Nhi , cháu mau đến đây xem thử! Đây là thư của tri huyện Long Khê giao cho thúc." Thấy thiếu niên áo tím  đến, nam tử trung niên vui vẻ cầm lá thư trong tay đưa sang cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-99.html.]
"Cách dùng thạch cao cố định xương, băng bó bằng thạch cao, đúng là  mới lạ mà tuyệt diệu! Nếu cách   thể thông dụng thì chính là phúc của vạn dân."
Sau khi thiếu niên áo tím xem thư xong,  mặt  cũng lộ vẻ sợ hãi và thán phục. Thế nhưng xem đến phần  của lá thư thì vẻ mặt   chuyển thành sững sờ vì ngạc nhiên: "Người   che giấu  phận?"
" , từ đó  thể thấy    đúng là   suy nghĩ đến công danh lợi lộc, đây mới thật sự là ẩn sĩ đức cao vọng trọng." Nam tử trung niên vô cùng sùng bái và kính trọng.
"Ừm. Vị ẩn sĩ  quả thực khiến    khâm phục, chẳng qua phẩm chất của Trần Đỉnh Kỳ cũng  tệ!" Thiếu niên áo tím để thư xuống và   vị trí bên cạnh.
"Không tệ! Không liều lĩnh tham công, trong lòng  nghĩ đến xã tắc, một lòng vì dân, đúng là nhân sĩ phẩm hạnh cao thượng. Chỉ là một đại phu y quán trong một trấn nhỏ    nhân phẩm như thế,  thể   một  gặp gỡ như  cũng  thể
hiểu ."
Nam tử trung niên vuốt chòm râu ba tấc ở hàm  của , gật đầu : "Thúc  sai  vượt tám trăm dặm nhanh chóng đưa đến kinh thành,  lẽ  lâu nữa sẽ
 câu trả lời ."
"Trong thiên hạ , tri phủ dám vòng qua bố chính ti và trực tiếp trình lên bệ hạ
cũng chỉ  thúc phụ ngài." Nghe nam tử trung niên , thiếu niên áo tím nâng chung  lên uống một ngụm,  đó mới cong môi  .
"Hừ, Tào bố chính sứ  là cái thá gì chứ. Lão phu nhận hoàng mệnh đến đây, nếu   do những năm gần đây  Oa  loạn ở duyên hải Phúc Kiến càng ngày càng nghiêm trọng thì lão phu cần gì  đến vùng Man Di như phủ Chương Châu   tri phủ, nghĩ thế nào thì lão phu cũng là..." Cốc cốc!
Đang  chuyện tiếng gõ cửa  cắt ngang lời nam tử trung niên.
"Chuyện gì?" Nam tử trung niên cau mày, mở miệng hỏi.
"Lão gia, đây là đồ vật Quý Tứ Nương ở hiệu thêu chi nhánh trấn Cổ Huyện gửi đến cho đại thiếu gia,  rằng lão gia   dặn dò."
Quản gia của Quý phủ cầm một cái hộp bước  bẩm báo.