"Ta thấy hôm nay các ngươi cũng  dám công thành,  thì ngày mai. Sáng sớm ngày mai, thừa lúc bọn chúng còn  tỉnh ngủ, chúng  lập tức thử tấn công."
Tên thủ lĩnh lạnh lùng, trầm giọng : "Cứ quyết định như  ! Tất cả  xuống chuẩn  !"
"Vâng!" Thấy thủ lĩnh  hạ quyết tâm, cho dù những tiểu đội trưởng khác   nhưng cũng chỉ  thể nhận lệnh lui xuống.
"Ngươi  , đều do ý kiến của ngươi, ngày mai chính ngươi qua công thành!"
Vừa  khỏi doanh trướng, mấy tên tiểu đội trưởng   công thành lập tức thể hiện tức giận với tên tiểu đội trưởng đưa  ý công thành.
"Hừ! Thủ lĩnh cũng  lên tiếng, cho dù các ngươi   cũng  "
Tên tiểu đội trưởng   cam lòng yếu thế trả lời  một câu,  đó trào phúng : "Các ngươi là đồ hèn nhát, đừng  những kẻ    là Ngự Thiên Quân  , cho dù đúng thì thế nào? Vẫn còn  đấu   bỏ chạy, các ngươi  mất mặt ?"
"Chúng  mất mặt? Được thôi, trái   thật sự  chờ xem ngày mai ngươi còn mạng để mất mặt ." Nghe  những tên tiểu đội trưởng khác đều tức giận  thôi, đ.â.m chọt một câu  tất cả nhanh bước rời . Mùa đông nên đêm dài ngày ngắn,  nhanh  đó sắc trời  tối xuống. Ở đầu tường cửa nam, Thẩm Bích Thẩm  đống lửa yếu ớt  xa bên ngoài thành mà nhíu mày đến xuất thần.
"Cô nương, xem  hôm nay bọn giặc Oa tạm thời  chúng  lừa ."
Lưu Trường Phúc  bên cạnh Thẩm Bích Thẩm thấp giọng : "Có lẽ hôm nay bọn chúng sẽ  công thành, cô nương  ở đây trông cả một ngày, cũng  mệt mỏi, cô nương  nghỉ ngơi một lúc !"
"  Thẩm cô nương, bây giờ cô nương chính là trung tâm của chúng , tuyệt đối  giữ gìn sức khỏe." Phương tri huyện cũng bước lên khuyên bảo.
"Được!"
Thẩm Bích Thẩm do dự một lát, nghĩ đến chính  quả thực  cực kỳ mệt mỏi nên gật đầu, nàng dặn dò thêm: "Đêm nay     phiên  trực đêm. Ban ngày bọn giặc Oa  đến, đêm  đến nên   thể sẽ là sàng sớm hôm , tuyệt đối   sơ sẩy"
"Vâng! Thuộc hạ hiểu rõ!"
Nghe  tất cả   đều lớn tiếng trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-992.html.]
"Ừm."
Bàn giao công việc, Thẩm Bích Thấm và Thẩm Thủ Nghĩa cùng đến khách điểm gần cổng thành tạm thời ở , vì tình hình nguy hiểm nên họ  thể  về phủ nghỉ ngơi.
Màn đêm buông xuống. Nguyệt Cảng.
Một đội quân mang đai trán màu xanh từ  thuyền bắt đầu lên bờ một cách nhanh chóng, mà thủ lĩnh chính là Mộ Dung Húc.
"Tướng quân, nơi  cách phủ thành bốn mươi dặm, nếu hành quân gấp thì sáng sớm ngày mai  thể đến nơi." Mọi  sửa sang   tất, Triệu Đại Giang lộ vẻ mặt khó xử, bước lên  với Mộ Dung Húc: "Chỉ là   nhiều binh sĩ  say sóng, hạ quan lo lắng nếu   đường suốt đêm sẽ  chịu nổi."
"Ừm."
Nghe  Mộ Dung Húc  các thuộc hạ mặt mày xanh xao thì  cũng chìm trong im lặng. Từ  đến nay  luôn thương lính như con nên tất nhiên cũng   để thuộc hạ của minh xảy  chuyện gì ngoài ý . Sau một lúc,   về phía   hỏi: "Các ngươi còn kiên trì  ?"
"Tướng quân, chúng    chuyện gì,  đường vẫn quan trọng hơn."
" ! Bây giờ  bộ bách tính trong thành trì đang đợi chúng , tướng quân phu nhân cũng đang ở trong thành, tướng quân phu nhân  cho chúng  nhiều như , tuyệt đối chúng    để tướng quân phu nhân xảy  chuyện."
" ! Tướng quân, thế  đều là việc nhỏ, chúng thuộc hạ thỉnh cầu lập tức xuất phát!"
Ngự Thiên Quân hùng mạnh nhưng họ cũng chỉ là . Mộ Dung Húc vốn cho rằng những     nghỉ ngơi nhưng  ngờ  nhận  câu trả lời như . Trong lúc nhất thời, trong lòng  dâng lên một nỗi xúc động mà  nay  từng .
"Tốt! Không hổ là binh của Mộ Dung Húc ! Đều  !"
Mộ Dung Húc im lặng   , lúc  sắc mặt  nghiêm túc hơn, xoay  nhảy lên ngựa, lớn tiếng : "Đi! Lập tức xuất phát! Phải đến phủ thành  khi trời sáng!"
"Vâng!"
Chúng quân sĩ cao giọng trả lời một tiếng,  đó tất cả nhanh chóng đuổi theo Mộ Dung Húc tiến đến phủ thành Chương Châu.