"Tốt lắm! Nếu A Húc  đến thì đám giặc Oa  nhiều việc ác đừng nghĩ hôm nay  thể sống sót rời khỏi đây!"
Rất nhanh  đó Thẩm Bích Thấm  bình tĩnh ,  mặt nàng  là vẻ nghiêm nghị, cao giọng  với  : "Viện quân  đến, ai  g.i.ế.c giặc Oa thì theo   khỏi thành g.i.ế.c địch!"
"Ta!"
"Ta  !"
"Bọn giặc Oa đáng chết! Ta  g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng báo thù cho đại ca!"
"Tính thêm  nữa!"
Nghe  mấy trăm thanh niên khỏe mạnh  đầu thành đều cầm binh khí  tay, lên tiếng  xông  g.i.ế.c giặc Oa.
"Rất ! Các ngươi xuống cổng thành chờ đợi, chờ hiệu lệnh của  bất kỳ lúc nào."
Thẩm Bích Thẩm lệnh Lưu Trường Phúc dẫn   xuống , tiếp theo đó  với những  khác.
"Còn những  khác, bây giờ viện quân  đến gần,  cần các ngươi tiếp tục ở  đây lừa gạt giặc Oa, mà  sẽ nghĩ cách hiệp trợ Ngự Thiên Quân, hấp dẫn sự chú ý của giặc Oa."
"Vâng!"
Hiểu rõ lúc   còn  trong nguy hiểm nữa,  còn  chỉ là các phụ nhân nhưng   đều khí thế bừng bừng, cờ hiệu phất lên vô cùng  lực, từng tiếng trống trận càng chấn động trời đất.
"Thủ lĩnh, chúng  thật sự  công thành ? Ta  những kẻ  thật sự  giống Ngự Thiên Quân!" Nghe khí thế phấn chấn càng lúc càng vang dội phát  từ đầu thành, chúng giặc Oa đều e ngại, bắt đầu do dự  dám tiến lên nữa.
"Công thành! Đương nhiên là  công thành! Đều  đến đây ,  thử một     ?" Nghe  sắc mặt tên thủ lĩnh giặc Oa trở nên âm u,   tức giận : "Trên  chúng    nhiều lương thực,  thể kéo dài  nữa, cho dù thế nào đều  thử!"
"Vâng!" Nghe  chúng giặc Oa khẽ cắn môi, gật đầu. Bây giờ   đến bước  , tuyệt đối   chuyện rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-994.html.]
"Giặc Oa bên ngoài  đây!"
  lúc  một giọng  trong trẻo của nữ tử từ đầu thành truyền đến, tuy  cách tương đối xa nhưng lời   tai bọn  thì vô cùng rõ ràng, mà tiếng     bằng ngôn ngữ Oa Quốc quen thuộc của bọn chúng: "Nếu lúc  các ngươi rút lui,  đồng ý tha cho các ngươi, nếu  đừng trách   khách khí!" "A Thẩm!"
Thẩm Bích Thẩm dùng nội lực khiến tiếng  của   thể truyền  xa,  những giặc Oa  thấy mà Mộ Dung Húc cũng   .
Tuy  thắc mắc Thẩm Bích Thẩm  học ngôn ngữ của Oa Quốc từ bao giờ nhưng  vẫn hiểu , Thẩm Bích Thẩm nhận    đến nơi, Mộ Dung Húc  do dự hạ lệnh cho quân sĩ gia tăng tốc độ tiến về phía .
Thấy thành trì   công phá, tảng đá trong lòng  cũng  buông xuống, kèm theo đó là cảm giác bức thiết khó mà kiềm chế, nỗi nhớ nhung tuôn trào như dòng nước lũ  khai thông,  trào  là  thể ngăn .
Bây giờ suy nghĩ duy nhất của  chính là g.i.ế.c sạch tất cả bọn giặc Oa,  đó trở về gặp Thẩm Bích Thẩm.
"A, là giọng của nữ nhân."
Dưới thành,  thấy tiếng  của Thẩm Bích Thấm, tất cả bọn giặc Oa đều hai mặt  , vốn dĩ còn đang  tấn công nhưng  khựng .
"Ngươi là ai? Sao dám ngông cuồng   ngượng như thế?"
Tuy cảm thấy nghi ngờ vì  Thẩm Bích Thẩm   ngôn ngữ của bọn chúng nhưng từ  đến nay Nam Minh  ít các năng nhân dị sĩ, học  ngôn ngữ của bọn chúng cũng   gì kỳ lạ.
Điều bọn chúng cảm thấy kỳ lạ chính là vì   mặt  chuyện  là một nữ tử.
"Bản tiểu thư là ai, bọn  từ tiểu quốc như Oa Quốc các ngươi còn  xứng   đến."
Thẩm Bích Thẩm chậm rãi  đến đầu thành, nàng hiên ngang đón gió, lưng thẳng tắp, bóng lưng vốn mảnh khảnh nhưng lúc    đều thấy như cao lớn vô cùng, khiến lòng  hoảng sợ.
"Lẽ nào  như !"
Nghe Thẩm Bích Thẩm , tất cả bọn giặc Oa đều tức giận mà  kiềm , chúng  sang  thủ lĩnh giặc Oa xin chỉ thị: "Thủ lĩnh, tiện nhân  thật đáng giận!
Dám vũ nhục chúng ,  chúng   xông thẳng đến đó tiêu diệt bọn chúng?"