“Đây là sổ tiết kiệm.”
“Tiền trợ cấp mỗi tháng, đều giữ trong .”
“Tháng sẽ đưa tiền trợ cấp trực tiếp cho em.”
“Em mua gì thì cứ mua, tiền của nhà chúng còn đủ dùng.”
Ninh Kiều cúi đầu sổ tiết kiệm.
Giang Hành sợ cô ngượng ngùng mở , liền duỗi tay hỗ trợ.
Nhìn con sổ tiết kiệm, Ninh Kiều mím môi.
Nói đủ dùng là doanh trưởng Giang khiêm tốn, đây đủ dùng mà là đủ.
“Anh giữ .” Ninh Kiều lẩm bẩm.
“Em giữ .” Giang Hành thấp giọng , “Vốn dĩ đưa cho em từ sớm, nhưng hai ngày nay bận quá nên quên mất.”
Kết hôn mới mấy ngày, Ninh Kiều với Giang Hành cũng thiết.
Sổ tiết kiệm nhẹ, nhưng nhiều tiền như thế khiến cô cảm thấy nặng trĩu, như bộ gánh nặng của gia đình đều trong tay cô.
Ninh Kiều trả , Giang Hành đẩy trở , như thể quyển sổ tiết kiệm nóng phỏng tay.
Giang Quả Quả cả cùng chị dâu nhỏ bận rộn cái gì.
Cô bé còn vội vã cùng chị dâu nhỏ tiếp tục chuyện phiếm, về đề tài bạn .
Đời , sổ tiết kiệm cũng do chị dâu nhỏ bảo quản, Giang Quả Quả thấy nhiều trách.
Cô bé rút sổ tiết kiệm , nhét xuống gối của chị dâu nhỏ, dứt khoát : “Nhận , cả ngoài !”
Giang Quả Quả nhanh nhẹn mà xuống giường, đẩy cả bên ngoài.
Giang Hành bật .
Đẩy cả ngoài xong, Giang Quả Quả đầu nhảy đến giường.
Cô bé xoa xoa tay nhỏ, như thịt ai !
“Chị dâu nhỏ, hiện tại chị nhiều nhiều tiền đúng ?”
“Rất nhiều……”
“Có thể mua cho em một con búp bê sứ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-110.html.]
“Hỏi cả em .”
“Chị dâu nhỏ, cả về chuyện tiền bạc, cần hỏi , đều do chị quyết định!!”
Ninh Kiều thắc mắc: “Anh lúc nào?”
Giang Quả Quả tủm tỉm.
Đời nha!
———————————
Đa những nhà trong khu nhà việc , hoặc lúc nhàn hạ cũng chỉ thể ba chuyện, giặt quần áo, nấu cơm cùng với ở trong sân chuyện phiếm.
Cuộc sống khô khan.
Ninh Kiều sống còn khô khan hơn họ.
Cô nấu cơm, giặt quần áo cũng ba em trong nhà ôm đồm, còn ở trong sân chuyện phiếm ——
Đề tài của mấy thím , cô chen , coi cô như trẻ con, nhiều nhất hỏi cô ngủ ngon , giữa trưa ăn cái gì. Mà mấy cỡ tuổi cô cũng nhiều, ngoài nữ chính cũng chỉ mỗi sáng ngân hàng việc Thẩm Ngọc Tuyết
Thời gian dài, Ninh Kiều cũng buồn đến hoảng.
Cô học theo khác, cầm chậu lớn, trong sân giặt quần áo của .
Ninh Kiều bôi xà phòng, đặt quần áo lên ván giặt đồ nhào nặn, ngày thường cô chính là chú trọng, ngay cả góc áo cùng cổ áo đều vết bẩn, chán đến c.h.ế.t mà xoa xoa, sắp ngủ gà ngủ gật.
Chị Tú Lan kêu: “Đồng chí Tiểu Ninh, quần áo cũng dơ, đừng cho nhiều xà phòng như thế, lãng phí lắm!”
Nghe thấy chuyện mới mẻ, mấy thím khác cũng vây đây xem.
Tay Ninh Kiều đầy bọt xà phòng, họ quản gia củi gạo mắm muối quý bao nhiêu, thật sự quá ngại ngùng.
Tô Thành Thời ở cách vách, vẫn luôn hé cửa.
Tô Thanh Thời ngoài xem náo nhiệt, chỉ là ở trong phòng chậm rì rì , trong tay cầm bàn ủi mới dùng than đun nóng, ủi chiếc váy cô mới mua.
Khác với cô , Đường Hồng Cẩm quý mến. Chỉ quen với một y tá ở quân khu bệnh viện mà thôi, mà cô bụng cho chuyện trường tiểu học ở quân khu tuyển giáo viên ngữ văn.
Tô Thanh Thời vốn cho rằng chỉ như mà thôi, ai , Đường Hồng Cẩm đặt chuyện của cô ở trong lòng, chạy một chuyến đến bệnh viện quân khu, nhờ cô y tá giúp xem thể sắp xếp cho cô phỏng vấn .
Cô y tá đồng ý.
Trường tiểu học quân khu tuyển giáo viên, tin tức mà truyền ngoài nhất định ít đều đăng ký tham gia.
Tô Thanh Thời thể đến trường tiểu học một chuyến, cho hiệu trưởng ấn tượng , đây là ưu thế.
Nhân tâm đều là thịt, Đường Hồng Cẩm vì cô những việc , Tô Thanh Thời đều xem ở trong mắt, cuối cùng nhả , đồng ý Đường Hồng Cẩm đón cháu ngoại về nhà.