Nói cũng kỳ quái, ngày xưa ở nhà đẻ, Tô Thanh Thời chịu rảnh rỗi, vì cơ hội học, cô cần chuẩn đầy đủ, nịnh bợ hết trong nhà, khi đó, nhà đẻ bao giờ quan tâm đến cô . bây giờ, cô cần gì cả, chỉ ngẫu nhiên cho Đường Hồng Cẩm chút ngon ngọt, hận thể móc hết tim gan cho cô .
Cho nên, vẫn suy nghĩ cho bản mới .
Buổi phỏng vấn định chiều nay.
Tô Thanh Thời trang điểm, váy mới, cửa còn mang theo bài văn từng giáo viên khen là ưu tú.
Khi ngoài, qua sân nhỏ, Ninh Kiều còn đang giặt quần áo.
Tô Thanh Thời rũ mắt xuống, tầm mắt xẹt qua Ninh Kiều.
Cũng nghĩ như thế nào, giặt quần áo mà còn thích thú như .
Có cha chị yêu thương thì , cũng gì đáng để ăn mừng.
Gả chồng , còn vẫn giặt quần áo , đôi tay bảo dưỡng đến tinh tế trắng nõn cũng sẽ ngày chai sạn mà thôi.
Tô Thanh Thời dừng , cao ngạo mà nâng cằm, rời khu nhà.
Người trong khu nhà thấy cô , đều im lặng lên tiếng.
Cho đến khi cô , mới thở phào một .
“ mà sống cùng cô , chắc nghẹn đến choáng váng.”
“Tính tình âm u như , thật sự thích .’
“Thật phó doanh trưởng Đường và mà chịu tính tình của Tô Thanh Thời.”
“Không của phó doanh trưởng Đường ? Bà thì cả, chỉ chăm sóc cho đến khi thể con trai khỏi hẳn sẽ về quê, chỉ cần con trai và con dâu hạnh phúc là .”
Ninh Kiều cho quá nhiều xà phòng, dùng gáo múc nước, thật vất vả mới súc rửa sạch sẽ quần áo.
Một bộ quần áo mà thôi, giặt đến gian khổ như giặt chăn, ánh của mấy nhiệt tình, cô sắp cả mồ hôi.
“Quần áo giặt như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-111.html.]
“Xà phòng đắt như , còn dễ mua, nếu quần áo quá dơ, em dùng tay vò mấy cái cũng thể sạch sẽ.”
“Tới, thím dạy cho……”
Kim Ái Đệ mới khỏi nhà, thấy Ninh Kiều một đám vây quanh, học cách giặt quần áo.
Nhìn biểu cảm sống còn gì luyến tiếc của cô gái nhỏ, Kim Ái Đệ , : “Đồng chí Tiểu Ninh, thể giúp một việc ?”
Cứu binh đến, Ninh Kiều vội vàng đám : “Có thể!”
Kim Ái Đệ nhờ Ninh Kiều giúp đỡ, chỉ là tìm cái cớ mà thôi.
Vừa , một đồng chí quan quân tham gia nhiệm vụ thi công quốc phòng đột nhiên gọi trở về diễn luyện, bến tàu thiếu , đội trưởng tổ thi công thông báo, bảo Kim Ái Đệ cùng một đồng chí nữ khác lập tức một chuyến.
Việc , định bằng miệng, nhưng tới phút cuối sẽ biến cố.
bây giờ cũng sẽ biến .
Kim Ái Đệ nhận tin , nhanh chóng đổi áo mỏng ngắn tay cùng áo khoác, liền chuẩn qua.
Chỉ là trùng hợp gặp Ninh Kiều liền giải vay cho cô.
“Cô theo ngoài, dạo một vòng về, tuỳ tiện nghĩ cái cớ qua loa lấy lệ với bọn họ là .” Kim Ái Đệ .
Dọc theo đường , Kim Ái Đệ chuyện với cô.
“Đây cũng công việc đầu tiên của , lúc đến hải đảo, còn từng thử bắt bò cạp, còn hái rau kim châm. Đâu cũng rau kim châm, nhưng bò cạp dễ bắt, cũng may khi trở về đưa đến đơn vị thu mua, cũng là một phần thu .”
“Cô nhà xưởng đúng ? Lần hiệp lý viên của nhà xưởng đến khu nhà của chúng chọn mấy qua đó gia công hoa lụa. Lúc khiến hâm mộ c.h.ế.t mất, liền ngóng trông ai thích , nhường cho .”
“Đừng như , chỉ khiêng xi măng . Lấy hồ nhão dán hoa lụa, loại việc cần tinh tế tỉ mỉ như thế cũng !”
Ninh Kiều : “ chủ nhiệm Bạch , nhà xưởng còn tổ may, chính là nơi may quần áo cho bộ đội.”
“ , đây cũng là một cương vị .” Kim Ái Đệ càng càng kích động, “Vất vả thì vất vả, nhưng một tháng mấy chục đồng tiền đấy!”
Ninh Kiều cùng Kim Ái Đệ cả đoạn đường, cuối cùng cũng đến sân thi công.