Kim Ái Đệ : “Xem , lôi kéo cô ngừng. Cô còn trở về khu nhà, nhiều tốn công.”
“Dù cũng rảnh rỗi.” Ninh Kiều , “Chị Ái Đệ, giúp chị mang áo khoác về khu nhà, miễn cho dơ.”
Xem Kim Ái Đệ đều ăn mặc thoả đáng liền , cô là thích sạch sẽ.
Áo bông mùa thu đông đắt, Kim Ái Đệ nỡ mua cái mới, cô mặc cái áo cũ của em trai lúc mười mấy tuổi. Cũ thì cũ chút, nhưng với vóc dáng 1 mét 5 của cô .
Dù qua mười mấy năm nhưng quần áo Kim Ái Đệ bảo quản , vốn dĩ cô còn nỡ mặc ngoài, sợ lúc khiêng xi măng sẽ bất cẩn bẩn. mặc , đông lạnh hỏng thể thì cả công việc cũng giữ nổi.
Bây giờ Ninh Kiều ngỏ lời đem áo khoác về giúp, Kim Ái Đệ vui mừng khôn xiết, vội vàng cởi đưa cho cô: “Vẫn là em cẩn thận.”
Ở bến tàu, gió lớn mà còn dơ, Kim Ái Đệ ngó thấy chân Ninh Kiều mang giày da, bèn thúc giục cô về nhanh : “Trong chốc lát ngàn vạn đừng đưa áo khoác cho , việc cả buổi trưa, trời còn nóng thế , đầy mồ hôi, trở về tắm rửa sạch sẽ mới mặc áo khoác.”
Ninh Kiều mở miệng đồng ý.
Lúc Kim Ái Đệ mới vội vàng chạy đến chỗ tổ trưởng Trương điểm danh, lấy nón tre cùng đòn gánh, chính thức vị trí bắt đầu tiến hành công việc khiêng hàng.
Đồng chí Kim Ái Đệ bây giờ việc , mặt đầy vui mừng, cho Ninh Kiều ở cách đó xa một ánh mắt hoạt bát, tự hào.
Ninh Kiều tươi xán lạn, giơ ngón tay cái về phía Kim Ái Đệ.
Chờ Kim Ái Đệ bắt đầu lu bu công việc, Ninh Kiều ôm áo khoác của cô trở về, mấy bước, đột nhiên thấy động tĩnh nhỏ từ phía truyền tới.
Một con thuyền cập bến tàu, một nhóm lục tục bước xuống.
Người nào đều sắc mặt tái nhợt, đỡ lấy lan can.
Trong đó một đồng chí nam tinh thần nhất, đó lấy từ trong túi mấy chiếc khăn tay, đưa cho mấy cô gái.
“Công xã Hồng Lâm đến một nhóm thanh niên trí thức.”
“Bị phân đến hải đảo chúng xây dựng, đúng là khổ.”
Một lúc lâu nhóm thanh niên trí thức mới hoãn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-112.html.]
Một thanh niên trí thức nữ mang quần áo ngăn nắp, xổm mặt đất, đôi tay che mặt, nhỏ giọng mà .
Đồng chí nam đưa khăn tay sờ sờ túi, bất đắc dĩ : “Cô nên sớm chút nha, khăn tay đều đưa cho khác hết .”
Thanh niên trí thức nữ duỗi tay đánh một chút, thanh niên trí thức nam trốn tránh, giữ chặt khuỷu tay cô , nâng cô dậy.
Thanh niên trí thức nữ dùng mu bàn tay lau nước mắt, mang theo tiếng nức nở hỏi: “Anh nhớ nhà ?”
“Nếu tới thì nghĩ thông suốt . Nếu cha cô cô như , cũng sẽ đau lòng.” Đồng chí nam .
Thanh niên trí thức nữ gật đầu, hòa hoãn cảm xúc.
Nôn cũng nôn , cũng , mấy thanh niên trí thức dù chấp nhận sự thật thì cũng chấp nhận.
Trước đó chuẩn tâm lý thật , hiện tại thể khó khăn mắt đả đảo .
Sau khi lên bờ, bọn họ liền về phía .
Thanh niên trí thức nữ nhận ấm áp vỗ lưng thanh niên trí thức nam: “Anh tên gì?”
“ tên Trần Văn, quê ở Nam Thành, còn cô?”
“ tên Trang Á Á, tới từ Thượng Hải.”
Mấy cái thanh niên trí thức bắt đầu tự giới thiệu.
Đội viên công xã đến đón thanh niên trí thức sắp xếp xong đội ngũ, dẫn bọn họ về đại đội.
“Cô là Thượng Hải? một họ hàng cũng là Thượng Hải, là ở xưởng chế biến thịt.” Trần Văn .
Hai mắt Trang Á Á sáng lên: “Thật ? Cha cũng ở xưởng chế biến thịt, họ hàng của tên gì? Có lẽ từng qua.”
“Không tên đầy đủ, gọi bà là dì.” Trần Văn hỏi, “ , cha cô ở bộ phận nào? Nói chừng bọn họ là cùng một bộ phận. Lần tới thư về nhà, thể hỏi một câu.”
“Cha là công nhân ở nhà ăn.” Trang Á Á , “Còn dì của ?”