Ninh Kiều : “Con cái sai, nào chuyện cha xin giúp, bà đừng để ở trong lòng.”
Giữa mày Đường từ từ giãn .
Vợ của doanh trưởng Giang, tuổi còn nhỏ, là hiểu lý lẽ, một phen đến dễ , ngược khiến bà càng cảm thấy tủi .
Con trai và con dâu của bà mà như chứ? Giữa với , thật là thể so sánh mà.
Lúc Đường xoay rời , phía truyền tiếng đối thoại của Ninh Kiều và Giang Quả Quả.
“Chị dâu nhỏ, vì em lễ phép?”
“Người khác lễ phép với em, em cũng lễ phép, hoà khí với , ?”
“Nếu khác lễ phép với em thì ?”
“Vậy em cảm thấy cư xử thế nào em thoải mái, thì cứ như thế.”
“Em liền hung dữ với bọn họ!”
“Nếu gặp dữ hơn em thì ?”
“Trở về tìm ba, hai, cuối cùng là cả!”
“Sao tìm chị?”
Giang Quả Quả nghịch ngợm mà , chạy nhanh về phòng: “Em bài tập đây!”
Phía , cửa phòng nhẹ nhàng đóng .
Hai mắt Đường ảm đạm xuống.
Từ khi nào, bà cũng ngóng trông gia đình thể hoà thuận vui vẻ như , thật .
Lúc con gái còn sống, con trai là đứa hiểu chuyện, bà cho rằng bản chịu đựng hơn phân nửa đời, cuối cùng cũng hết khổ.
sóng gió ập tới luôn trở tay kịp.
Con gái và con rể còn nữa, để một đôi song sinh khổ, con trai cưới vợ quên , con dâu mỗi ngày sắc mặt với bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-117.html.]
Con trai thường , Tô Thanh Thời lương thiện, chỉ cần bọn họ dùng tâm sưởi ấm cô , một ngày nào đó, tất cả đều sẽ lên.
Mẹ Đường thật bản thể đợi đến ngày đó .
Bà cửa nhà hồi lâu, cuối cùng vẫn .
Vẫn là dạo trong khu nhà xem con cái nhà ai cũng đang học tiểu học, mượn một quyển sách ngữ văn trở về.
Bằng bà thể sống .
————————————
Một nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn, thường thường cần một thời gian dài để thích ứng. Mấy trẻ tuổi đến từ thành phố, nay từng chịu khổ, đến công xã Hồng Lâm báo danh, đó đưa đến nơi ở dành cho thanh niên trí thức, họ cảm thấy như trời sập .
Trên đảo tổng cộng ba đại đội, nhóm thanh niên trí thức đợt phân đến đại đội Sơn Liềm thôn Vũ Sơn.
Điều kiện ở điểm dừng chân của thanh niên trí thức khó khăn, nhà ở núi cũ nát bất kham, cỏ mọc um tùm, tường bằng đá, thanh niên tri thức cũ , ngày mưa còn dột. Ở hải đảo thời tiết ướt nóng, thi thoảng còn mưa bão gió lớn, nếu gặp thời tiết như , chắc chắn thể cố chịu mà chạy bên ngoài, tìm một nơi an tạm trú.
Nhóm thanh niên trí thức choáng váng, chỗ nào là chỗ an chứ?
Khi Trang Á Á rời thuyền trong chốc lát, Trần Văn an ủi. bây giờ Trang Á Á thật sự thể chấp nhận , lấy đôi tay che mặt, nước mắt tuôn rơi.
Trần Văn còn đang hỏi thanh niên trí thức cũ: “Chị, bên ngày thường chúng dùng nước, là dùng nước giếng ?”
Thanh niên trí thức cũ : “Làm gì chuyện như . Chỗ chúng nước, sinh hoạt ngày thường tự xuống núi gánh, đến lúc đó đồng chí nam mấy dành nhiều sức lực chút, khi gánh nước cố gắng gánh nhiều lên. Bằng tới tới lui lui đều leo núi, thật sự chịu nổi.”
“Các đến, quen là chuyện bình thường. mà xuống nông thôn chính là như thế, dù cho các thời gian quen, đại đội trưởng cũng sẽ đồng ý. Thương tâm khổ sở xong thì thôi, chấn chỉnh tinh thần , ở chỗ ba năm , khá ?”
Trang Á Á đều doạ cho ngây dại.
Ba năm!
Lúc , mấy thanh niên trí thức nữ thanh niên trí thức cũ , dần dần phản ứng .
Muốn nước sinh hoạt xuống núi gánh, nghĩ thể tiết kiệm sức lực thì tiết kiệm bèn nhờ mất thanh niên trí thức nam giúp đỡ họ.
Trang Á Á thật vất vả mới lấy tinh thần, đầu với Trần Văn: “Trần Văn, đến lúc đó gánh nước, thể gọi chung ?”
“Ngại quá.” Trần Văn chỉ chỉ cô gái bên cạnh , “Vừa đồng ý với Khương Tiểu Liên, chỉ một đôi tay, thật sự lo hết quá nhiều việc.”