Tô Thanh Thời biểu cảm tính sẵn trong lòng của Phó Thiến Nhiên, càng thêm chắc chắn, tin tưởng vững chắc chính uỷ Phó sớm lót đường sẵn cho con gái, chỉ cần Phó Thiến Nhiên gặp hiệu trưởng Viên một , vị trí sẽ là vật trong túi của Phó Thiến Nhiên.
Ninh Kiều thế mà còn ngây ngốc chuẩn . Cô cũng chỉ là vợ của một cán bộ cấp doanh trưởng mà thôi, dù ông nội là cựu lãnh đạo địa vị cao, cũng là chuyện quá khứ, hiệu trưởng Viên căn bản sẽ nể mặt.
Tô Thanh Thời còn hứng thú.
Tô Thanh Thời lười biếng, vén tóc tai, như mà từng bước phỏng họp nhỏ ngay bên cạnh để phỏng vấn.
Có nam nữ, đều là vẻ mặt thấp thỏm.
Thật là ngu ngốc.
Tổng cộng mười , ba đến bốn một tổ.
Một tổ tốn thời gian dài, ước chừng 40 phút, khi ngoài, hiển nhiên bọn họ càng hồi hộp.
“Là kiểm tra ?”
“Nội dung là gì ?”
Mọi đều là cạnh tranh, ai kể nội dung phỏng vấn, chỉ hàm hồ qua loa lấy lệ một chút.
Ba đồng chí tới từ khu nhà quân khu sắp xếp cuối cùng.
Lúc mấy đồng chí khác cũng lục tục rời , ba họ cùng .
Ninh Kiều gõ cửa.
“Mời .”
Khác với tự giới thiệu đơn giản trong vòng sàng chọn của cô Lý và cô Chu, hiệu trưởng Viên kiểm tra khả năng văn.
Bọn nhỏ lớp hai ở tiểu học quân khu công nhận là khó dạy dỗ. Mấy năm nay, bọn họ từng đổi vài giáo viên cũng thể tạo cho bọn nhỏ thói quen học tập . Chờ đến cuối cùng một giáo viên họ Nghiêm nhận lớp, những đứa trẻ nghịch ngợm sớm coi ai gì, điểm thi cũng bằng bọn nhỏ lớp khác. Vấn đề của học sinh lớp 2 ít, học nghiêm túc giảng, đến trễ về sớm, thậm chí còn kéo bè kéo cánh ức h.i.ế.p khác. Nếu quản, chờ bọn họ lớn hơn một chút thì thật sự là quản nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-125.html.]
Hiệu trưởng Viên dứt lời, bắt đầu quan sát phản ứng của ba đồng chí nữ.
Hai nhóm , hiển nhiên hoảng sợ, còn đề, ánh mắt bắt đầu trốn tránh, hiển nhiên là lo lắng bản thể đảm nhiệm công việc .
ba đồng chí nữ mắt, vô cùng bình tĩnh.
Tô Thanh Thời căn bản là sợ. Cũng chỉ là một đám nhóc mà thôi, dù nghịch ngợm, còn thể leo lên trời ? Lúc ở quê quán, cô gặp qua ít đứa nhóc khiến phiền chán, đối đãi bọn họ, thể nhân từ nương tay, chỉ cần xụ mặt đe doạ, là thể bọn họ thành thật.
Phó Thiến Nhiên cũng để khó khăn mắt ở trong lòng, tương phản, còn thích thú. Dạy học là chuyện thú vị, nhưng nếu thể cùng bọn nhỏ đấu trí đấu dũng, đương đầu với khó khăn, lạc thú cũng thể tăng gấp bội.
Còn Ninh Kiều hiệu trưởng Viên xong, nghiêm túc suy tư.
Trong cốt truyện, Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả cũng tật như , tuy tận mắt thấy, nhưng cốt truyện sớm khiến cô cảnh giác.
Chuyện lớn bao nhiêu nha.
Hiệu trưởng Viên cho thời gian 40 phút, phát giấy cùng bút cho mỗi .
Dùng thời gian dài ngắn phương án quản lý cũng như giáo dục bọn nhỏ khi nhậm chức.
“Được , hiện tại bắt đầu.”
Trong phòng họp nhỏ, chợt trở nên an tĩnh, chỉ âm thanh bút máy cọ xát trang giấy.
Hiệu trưởng Viên cúi đầu, bắt đầu cùng phó hiệu trưởng và ba giáo viên khác truyền văn chương của hai nhóm .
Trường học quyền lựa chọn lớn.
Chữ , cần. Câu văn lủng củng, cần. Giải thích độc đáo, cần.
Còn một ít càng kỳ quái hơn, tuy hàm súc, nhưng đại khái là tôn trọng cách xử phạt về thể xác học sinh. Phạt học sinh lời ngoài hành lang, suốt cả một buổi sáng, chờ đến khi nhận mới thể lớp học, đây là xằng bậy ?
Với suy nghĩ như , nếu thật sự nhậm chức giáo viên, sẽ bao nhiêu học sinh chịu khổ đây?