Nên dù thất bại, nhưng Ninh Kiều cái gì thì cái gì, thất bại cũng coi như là bài học kinh nghiệm, đương nhiên thật sự tâm thái bình thản.
Mặt Tô Thanh Thời biểu cảm mà thu hồi tầm mắt, đột nhiên cô Chu mở miệng.
“Hai các cô, còn thông báo bắt đầu vui mừng .” Cô Chu nhắc nhở, “Nhìn xem đây cái gì.”
Sắc mặt Phó Thiến Nhiên khó hiểu, lúc mới nghiêm túc xem thông báo.
“Ninh Kiều, cô cũng tuyển!” Phó Thiến Nhiên đột nhiên cất cao giọng lên.
Mấy thím trong khu nhà lập tức tiến lên.
Này thật đúng là chuyện hiếm lạ!
Ninh Kiều sững sờ, chỉ chỉ chóp mũi của : “?”
Phó Thiến Nhiên đưa tờ giấy cho Ninh Kiều xem: “Cô xem.”
Cô Chu giải thích: “Đồng chí Phó Thiến Nhiên và đồng chí Ninh Kiều, là khó phân cao thấp ưu tú như , hiệu trưởng của chúng suy xét mấy ngày, cuối cùng quyết định, mời hai đồng chí cùng nhập chức. Một đảm nhiệm chức vụ giáo viên ngữ văn dạy lớp 2-2, một đồng chí khác, đến bộ phận nhân sự công tác hậu cần.”
“Cho nên ai là giáo viên?” Chị Tú Lan hỏi.
“Hiệu trưởng của chúng còn quyết định .” Cô Chu chậm rãi , “Nói là để hai đồng chí dạy thử mấy tiết, đến lúc đó quyết định.”
Một đơn vị chỉ một vị trí, tranh vỡ đầu chảy m.á.u đều , đây là chuyện thường.
lãnh đạo đơn vị phá lệ gia tăng danh ngạch, đơn giản là đồng chí cạnh tranh đều thực ưu tú, quá mới mẻ.
Mấy thím trong khu nhà khen hai cô gái nhỏ thật ghê gớm, lơ Tô Thanh Thời một ở một bên.
Mặc kệ bây giờ Tô Thanh Thời cái gì, đều sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt .
Bởi Tô Thanh Thời chỉ thể bộ chút để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-130.html.]
Lưu Lệ Vi thật vất vả tìm cơ hội, trị vợ phó doanh trưởng Đường.
Lưu Lệ Vi mỉa mai : “Đồng chí Tô, cô với chồng vị trí định sẵn từ là cho con gái của chính uỷ Phó ? Sao bây giờ Ninh Kiều cũng phần?”
Giang Quả Quả tan học trở về đúng lúc thấy lời , bước nhẹ nhàng chạy tới xem náo nhiệt.
Giang Nguyên cùng Giang Kỳ sớm thấy em gái, vốn dĩ theo phía định doạ cô bé nhảy dựng, nghĩ tới đột nhiên Giang Quả Quả cất bước chạy nhanh, cho động tác rón rén của họ trở nên cứng đờ.
Thật hổ.
“Anh hai, chúng cũng xem .” Giang Kỳ .
Cô Chu , nhíu mày: “Cái gì mà con gái chính uỷ Phó? Hiệu trưởng Viên căn bản là ai là con gái của ai! Trường học chúng công bằng công chính, đồng chí Tô cần bậy.”
Từng đạo ánh mắt đều dừng mặt Tô Thanh Thời.
Tô Thanh Thời nhàn nhạt mà liếc cô Chu một cái: “Không mờ ám thì .”
Trong khu nhà , tất cả đều rõ tính tình của Tô Thanh Thời.
Cô Chu rõ.
Cô Chu theo bản năng cho rằng Tô Thanh Thời đang nhằm , nhằm trường học.
Muốn thì cho đàng hoàng, mỗi câu đều ẩn ý, châm chọc ai chứ?
Cô Chu bình tĩnh : “Đương nhiên là mờ ám. Trường học chúng chuẩn nhiều cho phỏng vấn , mỗi một phân đoạn đều chấm điểm, hiệu trưởng Viên vài bài kiểm tra cuối cùng. mà cũng cảm ơn đồng chí Tô Thanh Thời, vốn dĩ lãnh đạo chúng chỉ định tuyển một giáo viên, nhưng bởi vì Tô Thanh Thời nhắc nhở hiệu trưởng Viên, đồng chí Ninh Kiều tự dạy kèm cho em chồng ở nhà, khó thể đảm nhiệm vị trí giáo viên, cho nên hiệu trưởng Viên mới tăng thêm một danh ngạch, đến lúc đó để cho hai giáo viên cạnh tranh.”
Phó Thiến Nhiên bật : “Nói nửa ngày, thì là đồng chí Tô giúp giành cơ hội.”
Ninh Kiều cũng là tới bây giờ mới phản ứng , lôi kéo góc áo của Phó Thiến Nhiên: “Về hai chúng là đồng nghiệp nha.”
“! Đồng nghiệp!” Phó Thiến Nhiên , “Ninh Kiều, cô cũng nên cảm ơn đồng chí Tô.”
Ninh Kiều ngược về phía Tô Thanh Thời: “Cô thanh cao bao nhiêu, hiếm thấy còn đ.â.m lưng khác.”