Đây là đầu tiên, Tô Thanh Thời cảm nhận cảm giác đầu mâu nhắm đều nhắm về phía .
Không thèm để ý ánh mắt của khác là một chuyện, nhưng hiểu lầm là một chuyện khác. Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên đủ may mắn, vốn dĩ chỉ cần tuyển một , cuối cùng hiệu trưởng Viên vì hai mà phá lệ, đều phong cảnh đến thế , vẫn hùng hổ doạ với cô .
“Mặt ngoài một bộ, lưng là một bộ, khu nhà của chúng như thế nào một nhân vật như ?” Lưu Lệ Vi tỏ vẻ khinh thường mà lắc đầu.
Lưu Lệ Vi , ngày thường khiến ưa nổi, nhưng dù cũng từng giáo viên, đôi khi đầu óc xoay chuyển vẫn là mau hơn khác một ít. Lúc mấy thím khác , khỏi nghĩ tới lời của cô mấy ngày .
Tô Thanh Thời bộ vô ý mà cho chồng cô , con gái của chính uỷ Phó cửa , cứ như , cho dù cuối cùng cô công việc , những khác cũng sẽ chê , ngược còn cảm thấy tiếc hận cô , một cô gái trẻ xa gả đến hải đảo, chỗ dựa, ngay cả một mặt cô cũng , chịu ấm ức cũng chỉ thể nhịn.
Còn chính uỷ Phó, con gái ông thật sự thành giáo viên tiểu học quân khu, cũng quang minh chính đại, trong tối ngoài sáng vẫn sẽ nhàn ngôn toái ngữ bàn tán, bản Phó Thiến Nhiên thực lực, dựa cha: một quan chức cao ở bộ đội.
sự thật đúng là như ?
Trường tiểu học quân khu dán thông báo, giấy hồng chữ đen rõ ràng, điểm của mỗi một vòng đều nguồn gốc rõ ràng, thậm chí cô Chu còn kiên định mà tỏ vẻ, nếu đồng chí Tô Thanh Thời còn nghi ngờ, thể đối chất với trường học.
Mấy thím trong khu nhà quá mức giản dị, nghĩ Tô Thanh Thời quá âm u, bây giờ suy nghĩ từ đầu tới đuôi câu chuyện, thật sự là quá khó tin. Vợ của phó doanh trưởng Đường thật sự xa đến ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-132.html.]
Vừa nãy cô Chu vốn dĩ định công khai nguyên nhân loại của mỗi đồng chí, chỉ là cơn tức giận, đính chính cho bản cũng như trường học mà thôi. Nếu cô Chu dán, sẽ dính bẫy của Tô Thanh Thời ?
“Trong khu nhà của chúng nhiều lãnh đạo, con cái của một thể thi đậu phổ thông, một thi đậu. Có một năng lực đơn vị đắn, chút đến bây giờ vẫn còn chỉ là nhân viên tạm thời. Mọi dựa năng lực của , còn cô ngược tạt nước bẩn lên tất cả bọn họ.”
“Nếu cán bộ lãnh đạo thật sự vấn đề, cô thể tố cáo, nghĩ thế nào mà thể đ.â.m lưng hãm hại khác thế?”
“Lòng của cô thật hiểm độc, hoá ai thi đậu phổ thông, đơn vị , đều là dựa quan hệ, chỉ một cô trong sạch!”
Vừa cô Chu cảm thấy Tô Thanh Thời chút quái lạ.
Lúc thấy gia đình quân nhân trong khu nhà đều chọc nóng nảy, mà đối phương vẫn tỏ vẻ phục, đáy lòng càng nín thở.
Bịa đặt tổn thất, nếu tất cả đều chửi bới lung tung trường tiểu học quân khu của bọn họ ở bên ngoài thì quả thực là danh tiếng và danh dự của trường ảnh hưởng lớn.
“Đồng chí Tô, hiệu trưởng Viên bảo chuyển cho cô một câu.” Cô Chu với ý vị sâu xa, “Ngày đó khi phỏng vấn, cô mất chìa khoá xe đạp, cố tình chạy về phòng họp lấy, ông cũng cảm thấy bình thường. Phòng hội nghị sáng sủa, chìa khoá rơi mặt đất , liếc mắt một cái là thể thấy. Hiệu trưởng Viên , cuộc đời còn dài, phỏng vấn thất bại một mà thôi, tiếp thu bài học kinh nghiệm, tới còn thể cố gắng hơn. nếu, cô đặt tâm tư đường đúng đắn, nhầm đường, tương lai hại chỉ là chính cô.”
Lời của cô Chu nặng, khi dứt lời, cô Chu cũng ở , ngược về phía Ninh Kiều cùng Phó Thiến Nhiên.
“Đồng chí Ninh, đồng chí Phó.” Giọng điệu của cô Chu hòa hoãn trở , , “Thứ hai tuần , đúng 9 giờ sáng hai hãy tới bộ phận nhân sự của trường chúng báo danh.”