Trong 18 năm kinh nghiệm của , Ninh Kiều bao giờ trải qua việc vu khống. Một lá thư tố cáo thể đổ nước bẩn lên cô, tự chứng minh khó khăn, nếu cẩn thận thể nguy cơ buộc tội giúp đỡ Giang Quả Quả gian lận, điều chỉ là sự xúc phạm đến danh dự cô mà còn đến đứa trẻ.
Làm việc tại trường tiểu học quân khu trong hai tháng, cô ít nhiều hiểu rõ trong môi trường việc như , thể tuỳ ý y theo tính cách của bản . Dù cô chứng minh rằng cô và Giang Quả Quả gian lận, cuối cùng hiệu trưởng Viên vẫn thể chọn cách dịu chuyện vì danh tiếng của trường, và cô sẽ nhượng bộ.
Khi đó, sự thật cuối cùng chỉ là lời giữa đồng nghiệp, thậm chí còn thể trở nên phản cảm hơn khi truyền miệng.
Trong thời gian ngắn, Ninh Kiều phân tích sự ảnh hưởng của lá thư đối với và nhà họ Giang.
Vì , cô chủ động đưa hy vọng các đồng chí trong cục Văn Hoá Giáo Dục mặt khi đối chất.
Ban đầu, hiệu trưởng Viên chỉ giải quyết vấn đề bên trong trường, khi Ninh Kiều lên, tiên là ngạc nhiên, còn đồng ý, thì cô giáo Ninh bổ sung.
"Đây là một chuyện nhỏ, nếu công bằng, hãy cho các giáo viên và đồng nghiệp trong trường hiểu rõ nguyên nhân và hậu quả của bộ vấn đề."
Mí mắt của hiệu trưởng Viên giựt giựt.
Cô biến tình hình từ thụ động sang chủ động.
Trong văn phòng nhân sự, cô giáo Chu và cô giáo Lý vẫn luôn ủng hộ Ninh Kiều.
Bọn họ nhận sự quyết đoán đằng bề ngoài mềm mại của Ninh Kiều, và ngần ngại về phía cô.
Cô giáo Lý : "Học sinh nghỉ học, hãy tạm thời bỏ qua công việc tay, cùng đến phòng họp."
Cô giáo Lý chút chỗ trong trường, khi cô điều , các đồng nghiệp khác đều gật đầu.
Trước khi đến việc ủng hộ ai, các thầy cô cũng là con bình thường, một quả dưa lớn như , tự ăn sẽ mạnh hơn so với việc xem kết quả kỷ luật bản tin.
" sẽ tới trạm phát thanh, thông báo cho đến phòng họp." Cô giáo Chu dậy ngoài văn phòng.
Hiệu trưởng Viên suy nghĩ một chút, với Phó Thiến Nhiên: "Cô giáo Phó, cô xe đạp, hãy đến cục Văn Hoá Giáo Dục một chuyến, xin họ gửi một đến đây, nhanh về nhanh."
"Chờ ." Ninh Kiều gọi một tiếng, "Có thể đồng thời đưa Quả Quả đến ?"
Phó Thiến Nhiên giật một chút, một thời gian ngắn mới chậm rãi .
Đây là đầu tiên bọn họ chuyện sự việc của Trần Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-173.html.]
"Phiền cô với Quả Quả——" Ninh Kiều cân nhắc từng từ.
"Được." Phó Thiến Nhiên gật đầu, " hiểu."
—————————
Lúc 10 giờ sáng, trong phòng họp, tất cả giáo viên của trường tiểu học quân khu mặt.
Cán bộ của cục Văn Hoá Giáo Dục cũng đến, mang theo giấy bút.
Giang Quả Quả là đến cuối cùng, cô bé theo Phó Thiến Nhiên, cả hai từ lều để xe chạy đến phòng họp, khi đến, bọn họ thở hổn hển, mặt đỏ ửng.
Đôi mắt của Giang Quả Quả lấp lánh, là hình ảnh trong sáng của đứa trẻ.
Cô giáo Trâu là chủ nhiệm lớp 3-2, thấy cô bé và đoán rằng cô bé vẫn về việc tố cáo gian lận. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng với cô bé: "Quả Quả, em đến đây để gì ?"
Ninh Kiều lên trong tâm trạng bồn chồn.
"Chị Thiến Nhiên khen em học giỏi, em về cách giải bài đề thi." Giang Quả Quả hào hứng .
Ninh Kiều giãn mày , sang hiệu trưởng Viên.
Hiệu trưởng Viên nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay khi đứa trẻ đến, Ninh Kiều đề xuất với ông rằng hãy lấy bài thi cuối kỳ của lớp 3 từ những năm để cho cô bé thi một nữa.
Lúc , cô giáo Trâu : "Quả Quả, cần về cách giải bài, ở đây một bài thi, chúng sẽ sang phòng bên cạnh , ?"
" em mang bút!"
Cô giáo Trâu xoa đầu cô bé: "Cô cho em mượn."
Giang Quả Quả đang lo lắng vì cơ hội để thể hiện trình độ văn hóa của , ngần ngại đồng ý.
" sẽ giám thị." Cô giáo Trâu nhẹ nhàng , "Để công bằng, hãy mời một khác đến cùng xem. Cô giáo Tôn, cô rảnh ?"
Cô giáo Tôn đang háo hức chờ Ninh Kiều mất mặt.
Ở thời điểm cuối cùng như , cô còn cứng đầu chịu nhận, cứ khác cầm chứng cứ ném mặt thì mới chịu nhận ?