Tô Thanh Thời cố ý , nhưng tiếng líu lo của ba đứa trẻ nhà họ Giang theo gió lọt tai cô .
"Thật là yếu đuối." Tô Thanh Thời nhún vai, "Chỉ đau đầu một chút, cả nhà đều lo lắng, còn tưởng là chăm bà đẻ."
Đường Hồng Cẩm nấu xong cơm, lấy nước cho hai đứa trẻ rửa tay, nháy mắt hiệu cho chúng.
Đoàn Đoàn và Viên Viên sống nhờ nhà khác lâu, mặt mà hành động.
Hai đứa nhỏ đến mặt Tô Thanh Thời, giọng trẻ con non nớt : "Mợ ơi, rửa tay thôi."
Cặp sinh đôi sự ăn ý, chuyện thường đồng thanh, ngay cả đáng yêu cũng gấp đôi.
Tô Thanh Thời còn kịp phản ứng, Đoàn Đoàn và Viên Viên kéo tay từ hai bên, đưa tới bồn rửa tay.
Nước trong bồn trong veo, còn ấm. Đoàn Đoàn và Viên Viên nghịch nước, mà ngoan ngoãn đợi Tô Thanh Thời rửa tay xong mới lấy khăn lau.
Tô Thanh Thời hai đứa chăm sóc .
Lông mày cô giãn , ngẩng lên thấy Đường Hồng Cẩm hài lòng.
Có thể đoán , là dạy hai đứa trẻ.
Tô Thanh Thời cảm thấy mềm lòng, xoa má Đoàn Đoàn và Viên Viên: “Chúng ăn cơm thôi.”
Các món bàn, một phần là Đường Hồng Cẩm mang về từ nhà ăn đơn vị, chỉ rau là tại nhà.
Hai vợ chồng biến thành gia đình bốn , mà cũng hòa thuận vui vẻ.
“Em , hôm nay là ngày việc cuối cùng của vợ doanh trưởng Giang nhà bên cạnh.” Tô Thanh Thời nhàn nhạt , “Có đơn vị sa thải ?”
“Chắc là do nghỉ đông .” Đường Hồng Cẩm .
“Hình như thế, em cũng rõ, nhưng chắc chắn là nữa.” Tô Thanh Thời gắp một miếng rau, “Phỏng vấn rầm rộ như , cuối cùng mất việc. Rốt cuộc, vẫn ở nhà nhàn rỗi giống như em.”
———————————
Nghe chị dâu nhỏ bệnh, Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả đều rầm rộ.
Ở kiếp , sức khỏe của chị dâu nhỏ cũng yếu, bước chân nhà bọn họ trêu chọc, gần đến mùa đông cũng đổ bệnh. Mùa đông đó, bọn họ kịp thiết với chị dâu nhỏ, còn hiểu chuyện, nhưng khi thấy cô sốt mê man, bọn họ quyết định tạm thời đình chiến.
thực sự chăm sóc cô bên giường bệnh, chỉ một cả.
Vô hồi tưởng về kiếp , bọn họ đều hối hận.
Bọn họ quá tệ!
thì khác, bọn họ nhất định sẽ chăm sóc cho chị dâu nhỏ.
Giang Hành mang nước cho Ninh Kiều, Giang Nguyên nhanh chóng ngăn .
“Anh cả, để em!”
Giang Hành đưa cốc nước cho , lấy khăn nóng, Giang Nguyên trực tiếp bưng chậu nước.
“Anh cả, giao cho em!”
Giang Hành pha một ly sữa, định mang .
Giang Quả Quả ló đầu mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-187.html.]
“Để em ?” Giang Hành nhướn mày.
Ba đứa trẻ cứ chạy chạy trong phòng, bận rộn ngừng.
Giang Hành chẳng cơ hội thể hiện, bỏ ở phòng khách.
Cho đến khi thấy tiếng của Ninh Kiều từ trong phòng vọng .
“Gọi cả của các em đây .”
Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả sững .
Có việc gì mà thể giao cho bọn họ ?
Ba đứa trẻ chạy tìm cả.
Nhìn một cái, thấy cả vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng nhướn mày một chút, như thể in bốn chữ lớn—— vẫn là .
Sau khi đuổi các em ngoài, Giang Hành bước phòng.
Trong phòng, Ninh Kiều đang quấn hai lớp chăn dày, bên cạnh là một ly nước ấm, một ly sữa, một ly nước đường đỏ, còn khăn đang nhúng trong chậu nước.
“Làm ?” Giang Hành dịu dàng hỏi, “Em thoải mái ở ? Nói .”
Ninh Kiều thở dài một : “Không .”
Giang Quả Quả chen : “Người bệnh thường cứng đầu.”
Giang Hành giúp cô chỉnh chăn.
Ninh Kiều: …
Thật sự thể ngộp thở bởi hai lớp chăn .
Cô đưa hai tay từ trong chăn, nghiêm túc : “Em sốt, với , thực khi sốt nên đắp quá kín, thoáng để tản nhiệt.”
Giang Nguyên chăm chú lắng .
Học thêm một điều mới.
“Em khỏe mà.” Ninh Kiều lật chăn , kiên nhẫn hỏi, “Có thể cho em ăn ?”
Ba đứa nhỏ:!!!
Sáng nay chị dâu nhỏ , là hôm nay bận, chắc mấy giờ mới về, bảo bọn họ ăn cơm đúng giờ.
Ba đứa nhỏ ăn sớm, quên mất chị dâu nhỏ còn đang đói.
, bận rộn ít nhất một giờ , cả cũng nhớ nhỉ?
“Trời tối .” Ninh Kiều bước từ trong chăn.
Giang Quả Quả giận dỗi: “Vốn dĩ chị dâu nhỏ bệnh, suýt cả cho đói đến sinh bệnh!”
Ninh Kiều lẩm bẩm: “Đói đến mức choáng …”
Ba đứa trẻ trợn mắt cả, cùng chung một kẻ địch.
Doanh trưởng Giang: ?