Một tháng ba mươi sáu đồng, hai tháng là bảy mươi hai, cộng thêm tiền cha mang theo cho cô, bây giờ cô một khoản “khổng lồ”, dù trả sổ tiết kiệm Giang Hành đưa, cô vẫn thể sống thoải mái.
Hôm đó, doanh trưởng Giang ở ngoài trời trêu cô keo kiệt, Ninh Kiều nhớ kỹ, bây giờ cô mang tiền lương ngoài, hào phóng mời khách.
“Muốn mua gì thì cứ mua?”
“Thật ?”
“Thế thì chúng em sẽ mua thật đấy!”
Mắt Giang Kỳ sáng rực như .
Giang Quả Quả xoa tay, ở trong đầu suy nghĩ.
Là điềm đạm nhất trong ba đứa trẻ, Giang Nguyên suy nghĩ lâu, hỏi: “Thật chứ?”
Giang Hành ghé tai Ninh Kiều thì thầm: “Hai tháng lương của em sẽ giữ .”
Ninh Kiều phẩy tay: “Đừng khách sáo.”
mười phút , bọn họ đưa cô tiệm ăn vặt ở gần quân khu.
Trong tiệm ăn vặt một phòng đồ uống lạnh, điều mà Ninh Kiều đây từng thấy, kem, nước đá và nước ngọt ướp lạnh, loại rẻ chỉ vài xu, loại đắt hơn thì mười hai mươi xu. Mấy đứa trẻ ngày thường nhiều nhất cũng chỉ dùng tiền cả cho để mua nước đá, bây giờ mỗi tay cầm một cây kem và một chai nước ngọt ướp lạnh thơm ngon, mát lạnh, ánh mắt trông mong chị dâu nhỏ, sợ cô lắc đầu.
Khi Giang Hành chuẩn hỏi giá bao nhiêu, Ninh Kiều lấy ví tiền , nhanh nhẹn đưa đến mặt bán hàng.
Người bán hàng qua doanh trưởng Giang, cô gái nhỏ bên cạnh, lấy từ ví cô năm xu.
Ra khỏi tiệm ăn vặt, Ninh Kiều còn chờ ba đứa nhỏ dẫn cô tiêu tiền ở nơi khác.
Tuy nhiên, các em trai em gái hài lòng thưởng thức kem và nước ngọt, chẳng ý định gì khác.
Ninh Tảo cúi xuống ví của .
Vẫn còn đầy ắp.
———————————
Trước Tết, Hạ Vĩnh Ngôn chờ lâu, cuối cùng cũng đến nhà họ Giang ăn cơm.
Anh mang theo một hộp bánh, nhà đưa cho Ninh Kiều, cung kính gọi: “Chị dâu nhỏ!”
Ninh Kiều:?
Cô nhận hộp bánh bằng hai tay, im lặng cầu cứu Giang Nguyên.
Sắc mặt Giang Nguyên trầm xuống: “Đây là chị dâu nhỏ của bọn em, chị dâu nhỏ của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-189.html.]
Giang Hành liếc Hạ Vĩnh Ngôn: “Cậu bao nhiêu tuổi , trong lòng tự ?”
Hạ Vĩnh Ngôn phá lên, bếp: “Em ba nấu món ngon gì thế?”
Ninh Kiều vội vàng đặt bánh xuống chạy : “ đang hầm xương sườn.”
“Vợ còn nấu ăn ?” Hạ Vĩnh Ngôn ngạc nhiên.
Giang Hành cũng về đến nhà, còn ngạc nhiên hơn: “Không .”
Ninh Kiều nghỉ việc ở nhà, phần lớn thời gian ở cùng các em, nhưng ngoài việc trông chừng bọn họ học bài, khi lũ trẻ ngoài chơi với bạn, cô cũng cuộc sống riêng của .
Các thím trong khu nhà nghĩ rằng trường tiểu học quân khu nghỉ hè, nên giáo viên như Ninh Kiều cũng bắt đầu nghỉ, ai cũng hỏi, cô cũng . Dù , đến khi học kỳ bắt đầu, sẽ cô nghỉ việc.
Ở cùng các thím trong khu nhà, đôi khi cô những câu chuyện mới mẻ về gia đình, nhiều , cũng mang cho Ninh Kiều một gợi ý.
Lúc , cô đang chăm chú nấu ăn trong bếp, Giang Kỳ thể giúp , bên cạnh lo lắng tròn, thấy cả , liền giải thích: “Là chị dâu nhỏ tự xuống bếp.”
Giang Hành nhẹ nhàng : “Em tiếp khách .”
Sau khi Giang Kỳ ngoài, Giang Hành tiến đến bên cạnh Ninh Kiều.
Đôi tay trắng mịn, thon thả của cô cầm muôi lớn, khuấy trong nồi, theo cách của , múc một thìa muối nhỏ, rắc nồi canh xương sườn.
“Sao tự nhiên em nấu ăn?” Giang Hành hỏi.
“Các thím trong khu nhà bảo, cho một chút thể diện.” Ninh Kiều vẫn chăm chú khuấy nồi xương sườn.
“Thể diện?”
Ninh Kiều lấy muôi khỏi nồi, đậy nắp , kể cho những gì cô trong khu nhà.
Nguyên nhân là cô nhắc qua việc đồng đội của Giang Hành sẽ đến nhà chơi.
Các thím trong khu nhà , liền lập tức bày kế. Đàn ông coi trọng thể diện nhất, thích vợ lên phòng khách, xuống phòng bếp. Doanh trưởng Giang mời em đến nhà chơi, chắc chắn hy vọng vợ thể lo liệu thứ chu đáo, còn thì chẳng gì, chỉ mở chai rượu, sai bảo vợ và các em, yên tâm hưởng thụ như ông lớn.
Thời gian , Ninh Kiều Giang Hành chăm sóc chu đáo, cô cảm thấy ấm áp.
Cô quyết định theo lời khuyên của các thím, cho chút thể diện.
Hiển nhiên, lúc ở phòng khách, Hạ Vĩnh Ngôn đang vểnh tai trộm cuộc trò chuyện trong bếp, sốc nặng.
Cho thể diện?
Cưới cô vợ xinh , dịu dàng và hiểu chuyện thế , ai mà ghen tỵ cho !
“Anh thể ông lớn.” Ninh Kiều ngẩng đầu, giơ một ngón tay, nghiêm túc với Giang Hành, “ chỉ hôm nay thôi.”