Trọng Sinh Thành Mỹ Nhân Ốm Yếu Trong Niên Đại Văn - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-04-01 04:12:41
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhà trẻ nhiều lớp, phân theo độ tuổi, nhiều giáo viên và nhân viên tan ca sớm để về nhà đón Tết, lúc chỉ còn viện trưởng Nhiếp và một quản lý.

Trong lớp chỉ còn hai bé Đoàn Đoàn và Viên Viên.

Hai bé ghế nhỏ, chân khép , hai tay đặt đầu gối, chằm chằm ngoài, chờ mợ đến đón.

Người quản lý : "Viện trưởng Nhiếp, kỳ nghỉ , bà tuyển thêm vài nữa. Năm nay đột nhiên mở thêm lớp cho trẻ một tuổi, mấy đứa bé còn tự ăn, chúng đủ giáo viên và nhân viên."

"Phải tuyển thêm ." Viện trưởng Nhiếp cảm thán, "Chủ yếu là hai cô bé đột ngột nghỉ việc, thêm đó trai họ Cận đục nước béo cò, là những đáng tin."

"Vậy bà tuyển mấy đáng tin cậy." Người quản lý , "Dưới sự quản lý của bà, nhà trẻ của chúng ngày càng lớn, chế độ đãi ngộ cho nhân viên cũng , bây giờ đăng thông báo tuyển dụng thì nhiều sẽ chen chân ."

"Đừng tâng bốc nữa." Viện trưởng Nhiếp phẩy tay, , "Thật trong lòng vẫn một ứng viên phù hợp."

"Chính là cô bé tìm thấy Đoàn Đoàn và Viên Viên ?" Người quản lý , "Đảo của chúng nhỏ, đông như thế, một lúc mà tìm cô bé đó?"

" ." Viện trưởng Nhiếp thở dài, "Chắc là tìm ."

Không tên, cũng .

Thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Hơn nữa, dù tìm thấy thì chắc thiếu việc .

Viện trưởng Nhiếp vốn là cá tính, nghĩ cũng thấy bốc đồng, nổi hứng bất chợt.

tới lui trong lớp, qua hai đứa bé, liền đưa tay xoa đầu chúng.

trêu chúng: "Đoàn Đoàn, Viên Viên, các con chị gái tìm thấy các con tên gì ?"

Người quản lý bật : "Viện trưởng Nhiếp, bà đúng là cái gì cũng dám thử. Chúng còn nhỏ thế , , khi quên mất cô bé đó ."

dứt lời, Đoàn Đoàn chớp mắt, bằng giọng trẻ con: "Đồng chí Tiểu Ninh."

Viện trưởng Nhiếp sững sờ: "Tại con ?"

"Mọi đều gọi như ..." Viên Viên nhẹ nhàng trả lời.

Chúng thường gặp Ninh Kiều trong khu nhà, mấy lớn đều gọi cô là "đồng chí Tiểu Ninh."

"Viên Viên, con cũng ?" Người quản lý ngạc nhiên, giọng cao lên.

Đoàn Đoàn gật đầu: "Cô chú trong khu nhà."

"Cô sống trong khu nhà quân khu của các con ?" Người quản lý tin nổi, giọng cao hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-194.html.]

Đoàn Đoàn và Viên Viên co chân , chớp đôi mắt tròn xoe, dám gì.

"Hai đứa nhát lắm, nhỏ thôi." Viện trưởng Nhiếp quản lý tiếp tục nắm tay Đoàn Đoàn và Viên Viên, giọng dịu dàng, "Các con với bà viện trưởng , đồng chí Tiểu Ninh sống trong khu nhà quân khu đúng ?"

Viên Viên lấy hết can đảm, nhẹ nhàng : "Ở cạnh nhà ."

"Trời ơi! Hai đứa bé ." Viện trưởng Nhiếp nên nên , bà xoa mặt Đoàn Đoàn và xoa mặt Viên Viên, "Sao các con sớm?"

Đoàn Đoàn và Viên Viên còn nhỏ, ngơ ngác viện trưởng Nhiếp.

Trước giờ ai hỏi chúng !

Viện trưởng Nhiếp dậy, bàn bạc với quản lý xem nếu trực tiếp tìm Ninh Kiều ở khu nhà liệu quá đường đột .

Viên Viên lấy tay nhỏ che miệng, nhẹ nhàng hỏi trai: "Anh ơi, bà viện trưởng đang vui vẻ, giống như Tết ."

"Hôm nay là Tết mà!" Đoàn Đoàn cũng nhỏ.

Viên Viên cảm thấy tim đập loạn nhịp: "Tết đến , cho chúng tiền lì xì nhỉ?"

"Không ." Đoàn Đoàn lắc đầu.

Bà ngoại với Đoàn Đoàn và Viên Viên rằng, cha chúng một nơi xa, mợ với chúng rằng cha chúng lên bầu trời, thực sự xa.

Bà viện trưởng của nhà trẻ rằng, nơi xa nhất máy bay, công tác mới thể .

Hoặc tiết kiệm nhiều tiền, mới thể mua một vé máy bay.

Đoàn Đoàn và Viên Viên nghĩ, nếu tiền lì xì thì mấy.

Chúng thể dùng tiền lì xì để mua vé máy bay, lên bầu trời tìm cha .

———————————

Lúc tại nhà họ Giang, Giang Quả Quả đang sấp bàn học, mặt vẫn đặt chiếc áo len của chị dâu nhỏ gửi tới.

Chiếc áo len đáng yêu, đưa cho cô bé mặc thì quá nhỏ, cho búp bê mặc thì quá to.

Giang Quả Quả nghĩ mãi mà suy nghĩ rõ ràng, liền thở dài một .

Kiếp cô nhỏ, cô bé cũng kiếp cơ hội .

Những điều là những gì một đứa trẻ 9 tuổi nên lo lắng.

Vẫn là đem gánh nặng đưa cho cả .

Loading...