Chờ cơm xong, Giang Nguyên cùng Giang Kỳ chạy phòng, lúc chạy còn đầu gọi Giang Quả Quả một tiếng.
Ba đứa trẻ hưng phấn về phòng, đến khi trở trang điểm xinh thoả đáng.
Tết đến, cả và chị dâu nhỏ sắm quần áo mới cho bọn họ, sáng sớm, mấy đứa nhỏ trong khu nhà đều quần áo mới, nhưng ba đứa trẻ nhà họ Giang lo lắng lúc nấu cơm quét dọn sẽ dơ nên đến bây giờ mới .
Tới giờ phút , sáng sớm đồ mới như Ninh Kiều rốt cuộc vẻ khác thường như .
Ninh Kiều bóng lưng vui sướng của Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả, ý nơi đáy mắt dần dần nhiều lên.
Thật ba đứa trẻ cạnh Giang Hành, ai cũng bọn họ là một nhà. Giang Nguyên giống cả, dáng vẻ thâm thuý, nhưng khác với khí chất lạnh nhạt của , trong Giang Nguyên sự chính phái pha chút thật thà. Đôi mắt của Giang Kỳ chút giống , chỉ là thiếu niên thích , đôi mắt lúc nào cũng cong cong, lực tương tác mười phần. Giang Quả Quả là con gái, ngũ quan nhu hoà hơn một ít, cái mũi cao thẳng giúp cô bé tăng thêm vài phần khí, chóp mũi tinh tế nhỏ xinh, vẻ càng thêm xinh xắn.
Ninh Kiều nhớ tới, lúc chị dâu Tiêu Xuân Vũ của cô , tìm bạn đời tìm thuận mắt, bằng một đời dài như , sốt ruột. Bây giờ cô chỉ tìm một chồng trai, trong nhà còn một đám em trai em gái cảnh ý vui.
Cuộc hôn nhân cũng tính là thiệt thòi.
Cả nhà quần áo mới, chỉnh tề bàn ăn, ăn bữa cơm đoàn viên.
Ninh Kiều giành múc canh cho cả nhà, khi đặt chén nhỏ xuống mặt Giang Hành, cô hỏi: “Ăn tết mà mặc quần áo mới ?”
“Anh trẻ con.” Giang Hành nhẹ nhàng .
Ninh Kiều:……
Cô cũng trẻ con nha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-195.html.]
Trong khu nhà, từng nhà bận rộn mà vui sướng.
Trong 20 năm nay, đây là đầu chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan ăn tết một , một nhà ba biến thành hai , hai vợ chồng còn chút buồn bã.
“Nếu những việc thì , Thiến Nhiên thể ở nhà ăn cơm tất niên cùng chúng , một nhà ba , thật .” Lạc Thư Lan cảm thán .
“Nếu Tiểu Giang với vợ , chừng bây giờ chúng một nhà ba ăn tết mà là bốn .” Chính uỷ Phó chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, chậm rãi , “Lúc ồn ào như , chúng khuyên con gái, liền thoả hiệp cho hai bọn họ kết hôn thật cũng chừng. Tết nhất, con gái bên cạnh bà, tên khốn họ Trần thành con rể cạnh , như bực chứ?”
Theo tình hình ban đầu mà phát triển, việc đúng là khả năng xảy , Lạc Thư Lan giật : “Tết nhất, đừng mấy lời đen đủi!”
“Cho nên, chúng cảm ơn Tiểu Giang với vợ .” Chính uỷ Phó , “Tuy rằng bây giờ Thiến Nhiên ở bên cạnh chúng , nhưng về quê ở cùng ông bà nội, ông bà vui vẻ, con gái rời xa nơi thương tâm, cũng thể sớm điều chỉnh tâm trạng, đây là kết quả nhất.”
“Không ông con gái là lính đào ngũ, giận con bé trốn tránh hiện thực ?” Lạc Thư Lan ngước mắt lên.
Chính uỷ Phó thở dài một : “Còn thể bây giờ? là cha con bé, thể giận con bé thật ? Trước cho rằng nuôi con chỉ cần cho ăn uống, nuôi tới lớn, nghĩ tới con lớn , còn vô chuyện cần nhọc lòng. May mắn chúng chỉ một đứa con gái, nếu , đủ tóc để trắng……”
Lạc Thư Lan : “Than thở cái gì, đang tết nhất.”
Lạc Thư Lan dậy, phòng bếp cầm cái mâm, dùng đôi đũa sạch gấp thịt viên chuẩn sẵn từ , : “ đến nhà Ninh Kiều một chuyến, đứa nhỏ là kết hôn thì chăm sóc cho em trai em gái, nhưng thật bản cũng là một đứa trẻ, đêm giao thừa, cả nhà bọn họ sẽ nhiều món ăn , đưa sang cho bọn họ một ít.”
Thịt viên là món tủ của Lạc Thư Lan, nặn đến tròn vo, đầy ắp thịt, nhẹ nhàng cắn một miếng còn độ đàn hồi.
Lạc Thư Lan bưng mâm cửa, đến cửa nhà họ Giang, gõ gõ cửa.
Còn tới mở cửa, Lạc Thư Lan liền cảm thấy đúng.
Mùi hương như , truyền đến từ nơi nào?