Tô Thanh Thời thì khác, cô mặt lạnh tâm nhiệt, tuy chủ động chăm sóc cho bọn nhỏ, càng cách xem bọn họ như con ruột của , nhưng cô bằng lòng sống cùng bọn họ một mái nhà, đây là sự khoan dung lớn nhất đối với bọn nhỏ.
Đường Hồng Cẩm âu yếm Tô Thanh Thời: “Trước chị của khó dễ em như , em còn bằng lòng ——”
“Người còn nữa, em tha thứ cho chị từ lâu .” Tô Thanh Thời dùng giọng điệu bình tĩnh .
Đoàn Đoàn cùng Viên Viên ở bàn cơm chờ.
Nghe các bạn nhỏ ở nhà trẻ , ăn tết là sẽ tiền mừng tuổi. hai đứa nhóc đợi hồi lâu, chờ đến trời tối, mợ đều bảo bọn họ về phòng ngủ, mà vẫn nhận tiền mừng tuổi.
“Anh ơi, ?” Viên Viên nhỏ giọng hỏi.
Ngón tay mũm mĩm của Đoàn Đoàn giơ lên đặt khoé môi: “Suỵt, thể hỏi.”
Viên Viên gục đầu xuống.
Hai em từng ở nhờ nhiều nhà họ hàng, đối với đạo lý cái hiểu cái , nhưng nhiều ít chút khái niệm.
Bọn họ , lớn ai cũng thiếu tiền. Nếu cô ba với dượng ba sẽ vì tiền mà cãi suốt ngày, ồn ào đến mức dùng sức quăng chiếc đũa xuống bàn, vang rung trời.
“Đoàn Đoàn Viên Viên, ngủ .” Đường Hồng Cẩm .
Ngoài cửa truyền đến đùa.
Hai đứa trẻ dùng ánh mắt trông mong ngoài.
“Có ngoài chơi ?” Tô Thanh Thời hỏi.
Đoàn Đoàn cùng Viên Viên chớp chớp mắt, hai cái tay nhỏ gắt gao nắm chặt.
Tết nhất, trẻ con nhà ai cũng ngủ sớm.
Tô Thanh Thời đồng ý cho bọn họ ngoài chơi trong chốc lát.
Đoàn Đoàn và Viên Viên , hai tay ấn ghế dựa, m.ô.n.g dịch về , gót chân nhỏ rơi xuống đất.
Nhìn dáng vẻ vui sướng khó của bọn họ, trong lòng Đường Hồng Cẩm ấm áp, từ lưng ôm lấy vợ , cằm đặt vai cô .
“Đừng.” Tô Thanh Thời cảm nhận Đường Hồng Cẩm động tình, , “Hôm nay em thoải mái.”
“Không thoải mái chỗ nào?”
“Có chút buồn nôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-om-yeu-trong-nien-dai-van/chuong-198.html.]
Đường Hồng Cẩm lập tức trở nên nghiêm túc, đỡ cánh tay cô , dìu cô trở về phòng nghỉ ngơi.
————————
Giang Quả Quả cùng hai ba chạy về nhà sưởi ấm.
Giang Nguyên cùng Giang Kỳ tinh tế, nhạy bén bằng Giang Quả Quả, quấy rầy cả cùng chị dâu nhỏ hẹn hò mà tự , hai chen giữa cả và chị dâu nhỏ, xuống liền trực tiếp tách hai vợ chồng họ .
Nhìn biểu cảm hài lòng của cả, Giang Quả Quả lắc đầu.
Hai ngốc nghếch.
“Ấm quá!” Giang Kỳ chà xát tay, đưa mặt gần.
“Nướng cho đen mặt .” Giang Nguyên liếc Giang Kỳ một cái.
Giang Hành duỗi tay, che mặt Giang Kỳ , tùy ý đẩy sang bên cạnh.
Ninh Kiều nhịn .
Doanh trưởng Giang hề chút dịu dàng nào.
Cả nhà họ Giang quanh đống lửa chuyện trời đất.
Giang Hành khó tưởng tượng bọn họ còn thể nữa như , ngọn lửa nhảy nhót, chiếu lên khuôn mặt nhỏ của Ninh Kiều, thường thường cô, ý nhu hoà bên môi cô, trong lòng dần kiên định.
Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả là ba đứa trẻ thiếu tâm nhãn, lúc vui mừng nhất, nhớ đến chuyện đau khổ.
Bọn họ cảm thấy, chị dâu nhỏ vốn nên ở cùng họ, lúc vẫn luôn ngây ngô, từ bên cạnh nhặt một ít củi, ném đống lửa, tiếng “bùm bùm” phát từ bên trong.
Đôi tay Ninh Kiều chống cằm, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc .
Lần đầu tiên ăn tết ở hải đảo, Ninh Kiều cho rằng chính sẽ nhớ nhà, nhớ cơm tất niên của , nhớ đường hồ lô cha mua cho cô, nhớ lúc trong phòng ngắm pháo hoa cả đốt trong khu nhà công nhân viên chức, nhưng .
Trong thư cô , năm nay, cha Tiêu Xuân Vũ cũng trở về ăn cơm đoàn viên cùng chị .
Còn ông cụ Giang.
Nhớ là điều hiển nhiên, nhưng nỗi nhớ chỉ giấu đáy lòng, lúc chạm cảm thấy thương cảm, ngược , bởi vì cô tin tưởng nhà ở An Thành sống , Ninh Kiều yên tâm.
“ .” Ninh Kiều dậy, chạy trong phòng, “Em lấy một thứ.”
Dáng cô uyển chuyển nhẹ nhàng, chạy chậm qua , lúc tới trong tay còn cầm mấy bao lì xì đỏ.
Dùng giấy đỏ đựng tiền lì xì, cũng là Ninh Kiều học theo lớn, mở , bên trong còn chứa tiền mừng tuổi. Lúc khi còn nhỏ, cha cho cô tiền mừng tuổi, đó cả công việc, cũng cho cô một bao, cô còn ngượng ngùng, đỏ mặt thu trong túi.